CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 232

Có lẽ tôi đã ngủ được độ khoảng hai tiếng, sau đó tôi thức dậy. Nói đúng
hơn cở thể tôi bắt đầu thức tỉnh, còn lý trí vẫn còn chìm đắm trong một sự
mơ màng đờ đẫn nào đó. Tôi như người mù, tay quơ ra phía trước xem
mình đang ở đâu. Tôi ngủ thiếp đi ở trên giường, thế mà lúc này lại thấy
đang đứng trong một góc chật hẹp vây quanh giữa mấy bức tường nhẵn
thín, thẳng đứng và kín mít. Đúng vào giây phút ấy tôi nghĩ ngay đến căn
phòng giam, tôi chợt nhớ tới chị người hầu mà Gino đã bỏ tù. Tôi ở vào địa
vị của chị ta, tâm hồn tôi đau đớn trước sự bất công, mà nạn nhân là chị ta.
Do nỗi đau này, tôi gần như cảm thấy về mặt thể xác mình chính là chị
người hầu nọ, tôi có cảm giác nỗi đau đã cải biến tôi, khoác cho tôi khuôn
mặt của chị ta, ấn tôi vào cái vỏ xác thịt của chị, ép tôi phạm những hành vi
của chị. Tôi đưa tay che mặt, thanh thản, lòng nghĩ rằng mình bị giam một
cách bất công và hiểu rõ rằng mình không đời nào vượt ngục. Nhưng đồng
thời tôi cảm thấy rằng mình vẫn là Adriana như trước, chẳng bị ai ngược
đãi và chẳng bị ai bỏ tù cả. Tôi hiểu rằng mình chỉ cần một động tác thì sẽ
được giải thoát và không còn là chị người hầu. Song phải làm gì, tôi cũng
chẳng rõ nữa, tuy tôi bị hành hạ một cách khó tả và muốn thoát ra khỏi
cảnh giam cầm trong xót thương và buồn chán này. Rồi bỗng cái tên
Astarita lóe lên trong đầu tôi, tựa như sau một đòn đau vào mắt làm nảy
đom đóm, người ta thấy đau nhức nhối.
“Mình đến chỗ Astarita và yêu cầu anh ta xin tha cho chị ấy” – Tôi nghĩ,
sau đó chìa tay ra, tôi liền cảm thấy tường buồng giam tách ra, tạo nên một
lối hẹp và tôi có thể bước ra ngoài. Tôi mò mẫm bước trong bóng tối, đụng
phải nút bật đèn, tôi liền xoay mạnh một cái. Một làn ánh sáng chói chang
tỏa khắp căn buồng. Hơi thở hổn hển, tôi trần truồng đứng cạnh cửa, toàn
thân và mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh toát. Chỗ tôi cứ ngỡ là phòng giam ấy
chẳng qua chỉ là một khoảng trống giữa tủ đứng, bức tường và tủ commốt
ngăn một phần phòng ngủ, tạo thành một góc nhỏ hẹp. Trong lúc ngủ gà
ngủ gật, tôi đứng dậy, bước lên phía trước và thế là đâm ngay vào cái góc
đó.
Tôi lại tắt đèn và thận trọng tiến đến bên giường. Trước khi ngủ thiếp đi, tôi
nghĩ rằng tất nhiên tôi không thể làm sống lại tên thợ kim hoàn, nhưng ít ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.