CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 230

chuyện xảy ra với chính bản thân tôi, và tôi rất ngạc nhiên nhận ra rằng khi
tự bản thân bị cuốn và tham gia vào những chuyện nào đó thì đấy chẳng
còn là chuyện đùa nữa. Chuyện xảy ra với tôi hệt như một người ném hạt
giống xuống đất, rồi quên khuấy mất chúng, một thời gian sau bỗng thấy
một cái cây sum suê những lá và những nụ sắp nở. Câu hỏi đặt ra chỉ còn là
ở chỗ mọi sự bắt đầu từ đâu: từ hạt giống, từ cái cây, từ những nụ. Tôi suy
nghĩ lùi dần vào quá khứ và không tài nào tìm ra được ngọn nguồn. Tôi đã
trao thân cho Gino và hy vọng sẽ lấy hắn, nhưng hắn lừa dối tôi. Và để trêu
tức Gino, tôi đã ăn cắp chiếc hộp phấn. Sau đó, tôi thú nhận tội của tôi, hắn
rất hoảng sợ, và để cho hắn khỏi bị đuổi việc, tôi đã đưa cho hắn cái vật đã
bị đánh cắp và đề nghị trả lại cho chủ của nó. Nhưng Gino không trả lại mà
lại giữ làm của riêng, và do sợ bị trừng phạt đã tìm cách tống giam chị
người hầu vô tội. Trong khi đó, Gino đưa chiếc hộp phấn cho Sonzogno
đem đi bán. Sonzogno đến chỗ tay thợ kim hoàn, tên này làm gã nổi giận
và do quá phẫn nộ, Sonzogno đã giết hắn. Tay thợ kim hoàn chết,
Sonzogno trở thành kẻ sát nhân. Tôi nhận thấy chuyện này không phải do
lỗi của mình, vì chẳng lẽ nguyện vọng muốn lấy chồng và lập gia đình lại
là nguyên nhân của ngần ấy chuyện rủi ro? Tuy vậy, tôi vẫn thấy lương tâm
bị cắn dứt và khiếp sợ. Cuối cùng, suy nghĩ một hồi lâu, tôi đi đến kết luận,
toàn bộ tội lỗi là do cặp đùi, bộ ngực và hông của tôi, sắc đẹp của tôi – nói
chung tất cả những gì mẹ đã tự hào, tất cả những gì không mang dấu vết
của tội ác, tất cả những gì mà thiên nhiên đã sáng tạo ra. Song suy nghĩ như
vậy là do tôi tuyệt vọng và bối rối, tôi đã bấu víu vào suy nghĩ ấy như
người ta bấu víu vào bất kỳ điều nhảm nhí nào đấy chỉ nhằm giải quyết một
vấn đề còn phức tạp và vô lý gấp trăm lần. Vì vậy, tôi nhận thấy không ai
có lỗi cả, và mọi chuyện xảy ra như đã phải xảy ra, tuy rất khủng khiếp, và
nếu phải tìm ra kẻ có lỗi thì tất cả đều có lỗi và vô tội cũng vô tội như nhau.
Bóng tối từ từ lọt vào tâm hồn tôi như trong trận lụt, thoạt đầu nhấn chìm
một tầng của ngôi nhà, rồi dâng cao dần. Tất nhiên, sự thận trọng chín chắn
của tôi bị nhấn chìm trước hết. Song, trí tưởng tượng của tôi - bị mê hoặc
trước bởi câu chuyện của Sonzogno – vẫn tiếp tục hoạt động. Tôi không lên
án và không sợ hãi tội lỗi này. Trước mắt tôi, nó xem ra đến là khó hiểu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.