CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 277

sau lao đuổi theo chị ta. Tôi thầm nghĩ mình giống người phụ nữ đó, cũng
chạy trốn một con rồng, cũng chạy quanh, nhưng đôi lúc xem ra tôi cũng
như người đàn bà ấy, không phải đang chạy trốn, mà là đang đuổi theo,
trong say mê và vui sướng, kẻ hành hạ đê tiện của mình. Tôi quay người lại
không nhìn chiếc chén, làm dấu thánh rồi quan sát nhà thờ. Nơi đây không
có gì thay đổi cả, vẫn ngổn ngang, âm u và mờ tối như lần trước, trừ điện
thờ chính có thắp nhiều nến quanh cây thánh giá, do đó làm các chân nến
bằng đồng và các chén bạc mờ mờ lóe lên, còn nhà thờ vẫn tranh tối tranh
sáng. Bệ thờ Đức Mẹ, nơi tôi đã cầu nguyện dười chân tha thiết và hoài
công cầu nguyện, cũng được thắp sáng, hai người gác đồ thánh đứng nơi
cầu thang góp phần tô điểm những tua đỏ và vàng thêm vào toàn bộ những
cột. Phòng nghe xưng tội của cha Elia đã có người, tôi đến quỳ trước điện
thờ chính cạnh lô ghế có tựa bằng mây để ngổn ngang. Tôi không hề lo
lắng chút nào, tôi sốt ruột muốn chấm dứt mọi chuyện cho rồi. Nhưng đây
là một sự sốt ruột vui vẻ, mãnh liệt, nhẹ nhõm, pha trộn một nỗi niềm tự
hào được làm một việc tốt đã được ấp ủ từ lâu. Nhiều lần tôi nhận thấy sự
sốt ruột tương tự xuất phát từ chính trái tim và loại bỏ mọi sự can thiệp của
lý trí, do đó nhiều khi đẩy cái việc tốt ấy đến chỗ chẳng ra sao cả và đôi lúc
có hại nhiều hơn bất kỳ ý định đã suy nghĩ từ trước.
Vừa thấy người xưng tội đứng dậy và bước ra, tôi liền tiến tới phòng xưng
tội, quỳ xuống và chờ đợi cha cố lên tiếng, tôi liền nói:
- Thưa cha Elia, hôm nay con đến đây không chỉ để xưng tội... con đến thưa
với cha một điều rất rắc rối và cầu xin cha mở lượng khoan dung, mà con
tin chắc cha sẽ không nỡ khước từ.
Phía bên kia chấn song nổi lên một giọng nói khe khẽ bảo sẵn sàng nghe tôi
nói. Tôi tin chắc rằng cha Elia đang ngồi ở bên kia vách, thậm chí còn đang
hình dung thấy khuôn mặt tuyệt đẹp, bình tĩnh của cha cúi bên tấm vách tối
om om có các lỗ nhỏ. Và, lần đầu tiên, bước chân vào nhà thờ, tôi liền thấy
trong lòng rộn lên một nỗi hân hoan vui sướng và thành kính. Tâm hồn
trống trải và hoen ố của tôi bỗng tựa như lìa khỏi xác và đậu nơi bậc cửa
chấn song. Tôi thực sự tin trong khoảnh khắc rằng tôi là cái hồn không xác,
tự do và trong suốt như không khí: như người ta thường bảo hồn lìa khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.