tỉ mỉ theo kiểu cảnh sát:
- Nhân tiện... nếu em thấy sợ con người bị bắt gặp ở nhà em... thì cứ việc
nêu tên hắn ta ra... Như vậy sẽ tạo điều kiện dễ dàng để truy lùng hắn.
- Em không biết tên hăn – Tôi đáp và tiến về phía lối ra vào.
- Dù sao đi nữa – Anh ta nói tiếp – anh khuyên em nên tới gặp cảnh sát và
kể lại những gì em đã biết... họ sẽ bảo em khi nào họ cần gặp em, họ sẽ gọi
em rồi họ để em đi thôi... nếu em không tới đó thì sẽ càng không hay cho
em.
Tôi đáp lại rằng sẽ nghe theo lời khuyên đó, rồi chào chia tay Astarita.
Astarita không khép cửa lại mà dừng lại nơi ngưỡng cửa nhìn theo tôi khi
tôi đi ngang qua phòng khách.
_____________________________Chẳng hiểu sao tôi còn nhớ rất rõ, thậm
chí cả thời tiết ra sao trong những ngày ấy. Tiết tháng hai trời lạnh và mưa,
còn tháng ba ấm áp hơn. Những đám mây nhẹ màu trắng trông tựa một tấm
lưới quây cả bầu trời và làm ta lóa cả mặt khi từ trong nhà bước chân ra
ngoài phố. Không khí đã ấm áp những còn vương lại dư vị của mùa đông.
Tôi đi dạo dọc các phố, tận hưởng làn ánh sáng không chói gắt, mờ nhạt
mơn man này, đôi lúc đủng đỉnh vào nheo mi mắt, chốc chốc lại hồi lâu
đắm đuối ngắm nhìn những vật thông thường nhất: một con mèo ngồi nơi
ngưỡng cửa đang liếm bộ lông trắng điểm các vạt đen, nhắm nhìn các cành
trúc đào bị gió thổi gẫy nhưng chắc chắn sẽ nở hoa, nhìn túm cỏ xanh tươi
nhúm lên giữa các kẽ gạch lát đường, ngắm rêu xanh sau các trận mưa khắp
bề mặt tầng một các ngôi nhà, tôi thấy lòng tin tưởng vào tương lai, nếu các
lớp nhung màu ngọc bích kỳ diệu này mọc được ở các nơi kẽ đá và đất hẹp
giữa các công viên lát đá thì cuộc đời tôi bám rễ cũng mỏng manh như rêu
kia và cũng mộc mạc như vậy – cuộc đời chỉ có thể sánh với lớp mốc meo
phủ mặt nhà - chắc sẽ không bị lui tàn mà sẽ đâm chồi nảy lộc. Tôi vững tin
rằng những chuyện buồn rầu đã xảy ra với tôi trong thời gian gần đây đã
qua khỏi. Tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Sonzogno nữa, sẽ chẳng bao giờ
nghe câu chuyện tội ác của gã và từ nay sẽ có thể thanh thản tận hưởng mối
quan hệ giữa tôi và Mino.