CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 83

cậu.
Lúc này, cô ta trò chuyện với tôi như mọi khi, không câu nệ gì hết, còn tôi
phụ họa từng lời của cô ta. Chúng tôi đi đến bên ôtô và ai về chỗ nấy như
lúc trước. Xe chuyển bánh.
Trên đường về, mọi người đều im lặng, Astarita không lúc nào rời mắt nhìn
tôi, nhưng lúc này anh ta nhìn với vẻ lúng túng hơn là khát khao, và lần này
cái nhìn của anh ta không tác động đến tôi và không làm cho tôi có ý muốn
bắt chuyện với anh ta dù chỉ vì lịch sự. Tôi khoan khoái hít thở làn không
khí trong lành tràn vào qua cửa kính xe hạ xuống và lơ đãng đếm từng cột
kilômét bên đường để xem còn bao nhiêu kilômét nữa thì tới Rome. Tôi
bỗng cảm thấy tay Astarita đặt trong tay tôi và nhận thấy anh ta định bỏ
một vật gì vào lòng bàn tay tôi, hình như là một tờ giấy thì phải. Tôi cho
rằng anh ta không dám nói với tôi và phải mượn tờ giấy. Nhưng tôi nhìn
xuống thấy một tờ giấy bạc gấp tư.
Astarita vừa chăm chăm nhìn tôi, vừa nắm chặt tay tôi, còn tôi chỉ chực
ném tờ giấy bạc vào mặt anh ta. Nhưng tôi liền nhận ngay ra rằng đây là
một cử chỉ đẹp về phía tôi, xuất phát không phải do biểu lộ tình cảm một
cách tự nhiên mà do bắt chước thế thôi. Cảm giác xâm chiếm lòng tôi lúc
đó đã làm tôi bối rối, sau này, bao nhiêu lần nhận tiền của đàn ông, không
lần nào tôi có cảm giác gần gũi một cách hiển nhiên mạnh mẽ và gần như
mang tính chất nhục dục đến như vậy. Trong căn buồng ngủ của quán ăn,
Astarita đã vuốt ve và định khêu gợi trong tôi những sự gần gũi này, nhưng
không làm được. Đây là tình cảm hoàn toàn phục tùng, nó đã để lộ rõ trong
tôi một nét đặc tính mà mãi lúc ấy tôi chưa hay. Tất nhiên, tôi biết là cần
phải từ chối số tiền ấy, nhưng đúng lúc ấy tôi lại muốn nhận. Không phải là
vì hám tiền mà chủ yếu là vì cảm giác ấy đã nảy sinh trong tôi.
Quyết định cầm tiền, nhưng dẫu sao tôi vẫn làm ra vẻ từ chối, song đây
chẳng qua là một cử chỉ vô thức không hề được tính toán. Astarita chưa
buông tay tôi ra, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mắt tôi, và thế là tôi chuyển
số tiền ấy từ tay phải sang tay trái. Lòng tôi xao xuyến một nỗi xúc động lạ
lùng, tôi thấy mặt tôi cứ bừng bừng và hơi thở bị ngắt quãng. Nếu giây phút
ấy, Astarita đoán biết được nỗi xúc động của tôi, hẳn anh ta sẽ nghĩ rằng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.