CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 143

"Em không nhớ à! Tất nhiên là không rồi. Rachel luôn luôn không nhớ."
anh thở dài nặng nề. "Nghe này. Anna nhìn thấy em - em đang say và lăng
mạ cô ấy. Cô ấy về nhà và nói với anh, cô ấy đã rất buồn nên anh đi tìm em.
Em đang ở trên đường. Anh nghĩ là có thể em đã bị ngã. Em bị chảy máu ở
tay."

"Em không có-"

"Em có máu ở trên tay mà. Anh không biết làm cách nào mà em có nó. Anh
nói với em để anh chở em về, nhưng em không nghe. Em đã mất kiểm soát
và không có lí lẽ gì cả. Em bước đi và anh quay lại lấy xe, nhưng khi anh
quay lại thì đã không thấy em đâu rồi. Anh đi dọc ga tàu nhưng không thể
tìm thấy em. Anh đi lòng vòng một lúc nữa - Anna đã rất lo lắng rằng em
vẫn đi quanh quẩn gần đó và sẽ quay lại và cố lẻn vào nhà. Anh lo lắng em
sẽ lại ngã hoặc khiến bản thân vướng vào rắc rối... Anh lái xe tận đến
Ashbury. Anh nhấn chuông nhưng không có ai ở nhà. Anh gọi cho em vài
lần và để lại tin nhắn. Và lúc đó anh rất tức giận."

"Em xin lỗi Tom" tôi nói. "Em thực sự xin lỗi."

"Anh biết." anh nói. "Em luôn luôn chỉ biết xin lỗi."

"Anh nói rằng em hét lên với Anna" tôi nói, và run lên trước ý nghĩ đó. "Em
đã nói gì với cô ta?"

"Anh biết sao được" anh bật lại. "Sao em không đi mà hỏi cô ấy? Có lẽ em
muốn một cuộc chuyện trò với cô ấy chẳng hạn?"

"Tom..."

"Thực sự thì - điều đó còn quan trọng gì nữa?"

"Anh có nhìn thấy Megan Hipwell tối hôm đó không?"

"Không." giọng anh có vẻ lo lắng. "Tại sao? Sao em lại hỏi thế? Em không
làm gì chứ?"

"Không, tất nhiên em không làm gì rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.