CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 145

xuống, bế đứa con lên, hôn vào má nó và âu yếm vợ mình. Trái tim tôi như
bị dao găm, và nó cứ xoắn sâu vào, sâu nữa, sâu nữa.

Chương 23

Thứ hai, ngày 29 tháng Bảy 2013

Buổi sáng

Bây giờ là 8.07 và tôi đang ở trên tàu. Trở lại với văn phòng tưởng tượng.
Cathy ở cùng với Damien suốt cuối tuần, và khi tôi thấy cô ấy đêm qua, tôi
đã không cho cô ấy một cơ hội để trách móc tôi. Tôi bắt đầu xin lỗi vì hành
vi của tôi ngay lập tức, nói rằng lúc đó tôi thực sự cảm thấy xuống tinh
thần, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông, và sẵn sàng cho một cuộc sống mới.
Cô ấy chấp nhận, hoặc giả vờ chấp nhận, lời xin lỗi của tôi. Cô ấy ôm tôi
một cách hiển nhiên.

Megan đã bị đá khỏi bản tin gần như hoàn toàn. Có một mẩu bình luận trên
tờ Sunday Times về sự bất lực của cảnh sát liên quan đến vụ án, một nguồn
tin giấu tên tại Sở Truy tố Dịch vụ với lý do đó là "một trong những trường
hợp mà cảnh sát đã thực hiện một vụ bắt giữ vội vàng trên cơ sở chứng cớ
hời hợt hoặc thiếu sót."

Đoàn tàu đã đi đến chỗ tín hiệu. Tôi cảm thấy choáng váng và cảm giác
quen thuộc, con tàu chạy chậm lại và tôi nhìn lên, bởi vì tôi bắt buộc, bởi vì
tôi không thể chịu đựng nổi, nhưng chẳng còn lại điều gì để xem nữa. Cánh
cửa đóng lại và rèm kéo kín. Không có gì để xem ngoài mưa và những vũng
bùn đọng trên vườn.

Một lúc sau, tôi xuống tàu ở Witney. Tom không thể giúp tôi, nhưng biết
đâu người khác có thể - người đàn ông tóc đỏ. Tôi chờ cho hành khách lên
xuống biến mất sau bậc thang và sau đó tôi ngồi trên băng ghế dự bị duy
nhất ở trên bục. Tôi có thể sẽ gặp may. Tôi có thể sẽ nhìn thấy anh ta lên
tàu. Tôi có thể đi theo và nói chuyện với anh ta. Đó là điều duy nhất tôi có
thể làm lúc này, cơ hội cuối cùng của tôi. Nếu điều này không thành công,
tôi sẽ phải để mọi chuyện đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.