CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 237

gì. Mỗi lần tôi cố nhắm mắt ngủ, tôi lại giật mình tỉnh dậy. Tôi cảm thấy
chắc chắn rằng anh đang ở trong căn phòng này. Tôi bật điện lên và cứ ngồi
đó, nghe tiếng ồn của con đường phía dưới, tiếng người di chuyển vào các
tòa nhà. Chỉ đến khi tôi bật điện lên thì tôi mới cảm thấy an toàn để ngủ.
Tôi lại mơ thấy mình đang đi trong rừng. Tôi đang đi cùng Tom, nhưng tôi
vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tối qua tôi đã để lại cho Tom một tin nhắn. Sau khi tôi rời nhà Scott, tôi đã
chạy thẳng đến số hai mươi ba và đập vào cửa. Tôi đã hoảng loạn đến mức
không thèm quan tâm nếu Anna có ở đó hay không. Không ai ra mở cửa,
nên tôi viết nguệch ngoạc một tờ giấy nhắn và đút vào hòm thư. Tôi không
quan tâm nếu cô ta có nhìn thấy nó không - tôi nghĩ là một phần trong tôi
mong cô ta sẽ nhìn thấy nó. Tôi viết một cách khá mơ hồ - tôi nói với anh
rằng chúng tôi cần nói chuyện. Tôi không nhắc đến tên Scott, vì tôi không
muốn Tom đến đó và gặn hỏi anh - Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Ngay khi tôi về tới nhà, tôi đã gọi cho cảnh

sát. Trước đó thì tôi uống vài cốc rượu để chấn tĩnh lại. Tôi yêu cầu được
nói chuyện với Thanh tra Thám Gaskill, nhưng họ nói là ông ấy không ở
đó, nên cuối cùng tôi lại phải nói chuyện với Riley. Đó không phải những gì
tôi mong đợi - tôi biết rằng Gaskill sẽ giải quyết một cách tử tế hơn.

"Anh ta nhốt tôi trong căn nhà của anh ta" tôi nói với cô ta. "Anh ta đe dọa
tôi."

Cô ta hỏi là tôi bị anh ta "nhốt" trong bao lâu.

"Tôi không biết" tôi nói. "Có thể là nửa tiếng."

Có một đoạn ngắt quãng dài.

"Và anh ta đe dọa cô. Cô có thể chỉ rõ ra là kiểu đe dọa nào không?"

"Anh ta nói là anh ta sẽ bẻ cổ tôi. Anh ta nói... anh ta nói là đáng ra anh ta
nên bẻ cổ tôi từ lâu rồi..."

"Anh ta nên bẻ cổ cô từ lâu rồi ư?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.