CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 87

trang web anh quảng cáo hàng loạt những tư vấn dựa trên dịch vụ của công
việc và những tổ chức không lợi nhuận." Tôi biết đó là anh, vì địa chỉ công
việc của anh cũng đồng thời là địa chỉ nhà.

Tôi gửi một tin nhắn ngắn tới địa chỉ trên trang web:

Gửi Scott,

Tên tôi là Rachel Watson. Anh không biết tôi. Tôi muốn nói chuyện về vợ
của anh. Tôi không có thông tin gì về việc cô ấy đang ở đâu, tôi cũng không
biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Nhưng tôi tin là tôi có thông tin có thể
giúp anh.

Có thể anh không muốn nói chuyện với tôi, tôi hiểu điều đó, nhưng nếu anh
muốn, gửi email cho tôi vào địa chỉ này.

Thân,

Rachel

Tôi không biết liệu anh sẽ liên hệ với mình không - nếu tôi là anh thì tôi sẽ
do dự. Cũng như cảnh sát, anh có thể nghĩ tôi là một người điên, một người
lập dị nào đó đọc được vụ việc trên báo. Giờ thì tôi sẽ không bao giờ biết
anh đã bị bắt giữ chưa, có thể anh sẽ không có cơ hội nhìn thấy tin nhắn đó.
Nếu anh đã bị bắt, chỉ có cảnh sát mới đọc được, và điều đó sẽ không tốt
cho tôi. Nhưng tôi vẫn phải thử.

Và giờ thì tôi thấy tuyệt vọng. Tôi không thể nhìn qua đám người đi ngang
qua tàu - phía bên tôi - mà nếu tôi có thể, với cái trời mưa như trút thế này
thì cũng không tài nào nhìn qua được hàng rào. Tôi tự hỏi nếu như mọi
chứng cứ đã bị xoá sạch, nếu như hiện tại, mọi manh mối đã biến mất mãi
mãi, dấu chân, ADN - hay một đống những tàn thuốc. Tôi muốn có một li
rượu đến mức có thể cảm nhận được vị rượu trên đầu lưỡi. Tôi có thể tưởng
tượng chính xác cảm giác chất cồn ngấm vào máu và khiến đầu óc tôi quay
cuồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.