CÔ GÁI TRONG GƯƠNG - Trang 41

Ông gặp cô trên đường Parliament, chỗ Hội trường Thành phố và ba mặt

tảng đá Portland nằm phía sau ông, còn dòng sông Liffey và Tòa án Four án
ngữ phía trước, khi ông đi bộ với cây gậy trong tay để đến một buổi hầu tòa,
chính quyền - những người không hiểu - cố gắng ngăn cản ông. Ông đang
đại diện cho chính mình, biết mình phải làm gì, kiến thức còn sót lại từ nghề
nghiệp trước đây của ông. Ông vượt qua cô trên đường. Đó là Judith. Một
hình thù màu nâu nhỏ nhắn ngồi trên vỉa hè, một cái chăn màu nâu quấn chặt
quanh người cô, mái tóc màu nâu sậm dính bết lại, mặt cô đầy tàn nhang
như thể mỗi người qua đường lại hất bụi bẩn lên cô. Cô thậm chí không có
cả một chiếc ô, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo trơn trượt dưới chân và chỗ cô ngồi,
dường như là chỗ khô nhất ở toàn Dublin.

Ông dừng lại bên cạnh cô.

Cô ngước lên.

“Chào ngài.”

“Cô có muốn dùng cái ô của tôi không?”

“Ngài sẽ ướt mất.”

“Nhưng cô cũng đang bị ướt.”

“Đó không phải là ô của tôi.”

“Tôi sẽ đưa nó cho cô.”

“Ngài sẽ bị ướt.”

“Tôi sẽ mua cái khác.”

Ông bước vào cửa hàng và mua một cái ô mới. Một cái ô kẻ sọc màu nâu

và màu ô liu bằng sợi tổng hợp với tay cầm bằng nhựa, trông như thể một
cơn gió sẽ thổi ngược chiếc ô lên.

“Đây.”

Ông đưa cho cô chiếc ô của ông. Nó màu đen, lớn, bằng lụa, với tay cầm

bằng bạc thật. Một con đại bàng. Nó từng là một món quà. Từ người mà ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.