CÔ GÁI TRONG GƯƠNG - Trang 42

không muốn nói tới. Thậm chí hầu như không nghĩ tới. Ông không nghĩ đến
lần thứ hai về việc cho nó đi. Ông đã nghĩ hai lần về việc không nghĩ đến nó
lần thứ hai. Điều này hấp dẫn ông, làm ông thắc mắc liệu là ông đã được
chữa lành sau một quãng thời gian đằng đẵng. Sau đó ông nghĩ đến gương
mặt, mùi cơ thể, sự đụng chạm với cô, tim ông nhói lên và ông biết vết
thương vẫn hở, đau đớn như nó vẫn vậy. Cô ấy không phải là chiếc ô, ông
không thể cho cô đi.

“Đây là ô của ngài.”

“Nói một cách nghiêm túc, nó là của cả hai ta.”

“Tại sao ngài không đưa cho tôi chiếc ô mới?”

“Tại sao tôi phải làm thế?”

“Cái này quá tốt.”

“Nhưng tôi muốn đưa cho cô cái này.”

“Nhưng tôi không phiền với cái kẻ sọc đâu.”

“Cô thật tốt nhưng tôi là kiểu người nói là làm.”

Cô đặt tay lên tay nắm. Nó quá to trong bàn tay nhỏ bé của cô.

“Tên cô là gì?”

Nghĩ một lúc lâu. Cô đáp: “Judith.”

Một sự tình cờ. Đó là một sự tình cờ. Không có dấu hiệu. Không có

những thứ như thế.

“Ừm, chúc một ngày tốt lành, cô...” Ông không thể thốt lên cái tên. Vẫn

chưa.

Ông tranh luận tại tòa án ngày hôm đó rằng nhà thôi miên, nhà tâm lý học

và những người dùng các phương pháp điều trị thay thế cũng phải bị cấm
hoạt động với cùng kiểu “biến đổi tâm trí” mà ông đang bị buộc tội. Ông đặt
câu hỏi về thuyết vô thức của Tiến sĩ Freud, cơ chế bảo vệ sự kiềm nén, sự
di chuyển và thực hành lâm sàng về phân tâm học của ông, cho đến khi tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.