“Và sau đó tôi về nhà. Hạnh phúc. Và ông quan sát tôi rời đi. Hạnh phúc.
Và cả hai chúng ta đều biết rằng chúng ta sẽ ổn.”
Cô ngừng ở đó, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô tháo những sợi dây ra
khỏi đầu, cô đứng lên, lấy túi xách, áo khoác và rời đi. Cửa trước đóng lại
đằng sau cô. Ông nhìn theo đôi bốt của cô bước lên cầu thang ra ngoài lề
đường. Tất cả những gì ông có thể nghe là tiếng kêu của cái máy. Ông
không bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Ông dán miếng dán lên trán và hai bên thái dương mình.
* * *
Anh đưa những ngón tay vuốt tóc, mái tóc quăn thưa thớt và những ngón
tay anh trượt xuống những lọn tóc mềm, giống như nhung. Anh nghe thấy ai
đó gọi tên mình. Một đồng nghiệp ở bên phải đang hướng về phía anh. Anh
chào anh ta.
Cô bảo với anh rằng cô sẽ gặp anh sau. Anh có chút phân tâm nhưng anh
đồng ý. Anh vội vã hôn lên tay cô. Da cô ấm áp và mềm mại. Cô rút nhanh
tay về để không làm anh xấu hổ với đồng nghiệp của mình, và cô rời đi. Anh
quay qua chào bạn đồng nghiệp. Họ bắt đầu bàn về một vụ đang ách lại
trong nhiều tháng qua. Anh nghe cô chào tạm biệt lần nữa nhưng anh đang
chú tâm vào cuộc thảo luận, cô hiểu, anh sẽ gặp cô sau. Anh nghe thấy một
tiếng động. Tiếng động khủng khiếp. Một âm thanh anh sẽ không bao giờ
quên. Mãi mãi không quên. Đồng nghiệp nắm chặt cánh tay anh, anh cảm
thấy những móng tay bấu lên da xuyên qua cái áo khoác mùa hè. Và anh
biết nhưng anh không thể nhìn. Anh không muốn phải nhớ đến cảnh tượng
đó trong phần còn lại của cuộc đời mình, cho những gì mà anh biết anh sẽ
nhìn thấy nó mỗi ngày... Khi đi dạo và lúc ngủ. Trong mỗi ngày trôi qua.
* * *