CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 140

Takeda nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt bình thản. Chị Tooko

vẫn xoay lưng về phía tôi.

Nghe thấy tiếng hét của Sarashina, mọi người xung quanh bắt đầu tụ

tập lại. Sau lưng tôi thỉnh thoảng vang lên tiếng hét của các nữ sinh và rồi
cuối cùng cũng có vài giáo viên tách đám đông ra và chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mặt, mấy giáo viên này cũng

nín thở không biết nói gì. Đúng lúc này, Akutagawa thẳng lưng và nói bằng
một giọng khô khan không mang theo chút tình cảm nào.

- Là em đã đâm bị thương anh Igarashi.

Tôi đã tới giới hạn rồi. Tôi không thể ngủ được. Cho dù tôi rúc vào

trong chăn, cho dù cơ thể tôi mệt mỏi nặng nề như một vũng bùn đầu óc
của tôi vẫn rất tỉnh táo, trong lòng tôi như có một con quái vật hung bạo
đang điên cuồng phá phách.

Hôm nay tôi lại nhận được thư của cậu. Tôi tự hỏi không biết rốt cuộc

thì cậu đã phí bao nhiêu thời gian vào việc viết lá thư này? Là thù hận đã
thôi thúc cậu làm điều đó sao? Sự thù hận của cậu lớn đến thế sao? Cậu
không thể thử một lần tha thứ sao? Xin cậu, đừng trách cứ tôi nữa. Tôi rất
yếu đuối. Tôi không thể chịu thêm bất kì lời trách cứ nào nữa.

Tôi đã thử dùng dao rọc giấy cắt vào thảm tatami, vào cửa giấy, vào

tập vở, vào sách giáo khoa, vào con thỏ. Tôi cũng dùng dao cắt vụn sách
giáo khoa môn Anh văn thành từng mảnh và rắc chúng lên trên đầu, tôi
khắc dấu thập tự lên trên cửa giấy, tôi chặt đứt tay chân của con thỏ.

Dù vậy, sương mù trong lòng tôi vẫn không chịu tản đi. Tiếng gào thét

sâu trong lồng ngực tôi vẫn không dừng lại. Cô gái bị dao điêu khắc đâm
vào ngực vẫn tiếp tục trách cứ tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.