CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 209

- Lần nào... Lần nào cũng là như thế này! Lần nào tôi cũng sai lầm!

Tôi đã thề là mình sẽ không phạm sai lầm nữa rồi, tôi đã thề mình sẽ không
làm tổn thương bất kì ai nữa rồi! Là vì tôi nên Sarashina mỏi trở nên kì lạ
như vậy, cho nên tôi đã nghĩ mình phải chịu trách nhiệm với cậu ấy...
Nhưng mà, tôi sai rồi... tôi đã dồn Sarashina vào chân tường... Tôi lại sai
lầm nữa rồi...! Giống như lúc còn học tiểu học, tôi vẫn ngu xuẩn như vậy!
Cứu cậu ấy... Hãy cứu Sarashina... hãy cứu cậu ấy... làm ơn... hãy cứu cậu
ấy!!

Nhìn thấy Akutagawa tiếp tục gào thét trong khi cả người đang phát

run, tôi như nhìn thấy bản thân mình lúc Miu gieo mình xuống từ sân
thượng.

- Sẽ không sao... bạn ấy sẽ không sao đâu.

Đầu tôi quay mòng mòng, cổ họng tôi như đang thiêu đốt, tôi cảm

thấy trong miệng khô khốc, hô hấp của tôi trở nên khó khăn. Nhưng tôi
không thể để "nó" phát tác vào lúc này được.

- Bạn ấy sẽ không sao, bạn ấy nhất định sẽ không sao đâu Akutagawa.

Tôi ôm lấy bờ vai rộng lớn của cậu ấy và tiếp tục lặp lại như một

thằng ngốc, cụm từ duy nhất mà tôi còn nhó là "Bạn ấy sẽ không sao".
Thực sự thì tôi cũng không hề tin tưởng là "Bạn ấy sẽ không sao", cả người
tôi cũng đang run rẩy như Akutagawa, tôi chỉ biết cầu nguyện trong lòng
cho Sarashina được bình an vô sự, để khoảng thời gian giống như ác mộng
này có thể nhanh trôi qua.

Trong khi đó, Takeda vẫn đứng và nhìn chúng tôi đang run rẩy bên

cạnh Sarashina cả người là máu bằng một ánh mắt trống rỗng.

Mẹ ơi, hãy cứu con, con không biết bây giờ mình nên làm gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.