CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 207

Akutagawa tiếp tục nói một cách cay đắng, hai hàng lông mày của cậu

ấy nhíu lại, hơi thở của cậu ấy nghe thật khó khăn.

- Tôi chưa từng thích cậu. Từ nay về sau tôi sẽ không tiếp tục bao che

cho cậu nữa, cho dù cậu gọi tôi tôi cũng không chạy đến nữa.

Sau đó cậu ấy vừa hít thở dồn dập, vừa nói với nét mặt đau khổ:

- Cậu rất phiền, xin cậu đừng đến gần tôi nữa.

Nét mặt của Sarashina dần trở nên bi thương. Con thỏ còn vắt vẻo trên

mũi dao trượt xuống đất, sự im lặng phủ xuống toàn bộ thư viện.

- Cuối cùng thì... cậu cũng trả lời mình rồi.

Bạn ấy nói khẽ, trong giọng nói của bạn ấy phảng phất một sự giải

thoát.

Tôi lùi về phía sau một bước khi nhìn thấy khóe miệng bạn ấy từ từ

nhếch lên thành hình một nụ cười cô độc buồn bã.

Tôi đã từng nhìn thấy nụ cười này.

Vào ngày hè đó, trên sân thượng lộng gió, Miu cũng dã quay đầu lại

nhìn tôi và yên lặng nở một nụ cười như vậy.

...Konoha, cậu nhất định, sẽ không hiểu được đâu.

Miu rớt xuống.

Tôi gào lên tuyệt vọng.

Đầu tôi như bị thứ gì đó sắc nhọn nóng bỏng đâm xuyên qua.

- Đừng làm thế! Sarashina!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.