CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 267

Chúng ta có thể khiến cho câu chuyện đó trở nên tràn ngập ánh sáng,

cũng có thể khiến nó trở nên bi thương buồn thảm. Thế nên, thân là một
"Cô gái văn chương", em đã tưởng tượng rằng tương lai của ba người đó sẽ
rất tuyệt vời!

Sau khi chuyển trường, cô gái tóc dài đã có thể đứng dậy từ nỗi buồn

trên một miền đất mới, cô hòa giải với cha mẹ, chắc chắn cô sẽ có thể làm
lại cuộc đời.

Còn cô gái tóc ngắn mặc dù xảy ra một số chuyện buồn mà mất đi một

người quan trọng, đồng thời tự làm tổn thương bản thân, nhưng đó chỉ là sự
trả thù sớm của tương lai đối với vô số những điều hạnh phúc đến khó tin
mà cô sẽ trải nghiệm về sau mà thôi. Cô ấy sẽ có thể vui sống mỗi ngày, nỗ
lực hướng về phía trước, sẽ có rất nhiều người yêu thương cô và cô ấy cũng
sẽ yêu thương họ bằng cả tấm lòng.

Chị Tooko cất tiếng gọi Akutagawa, giọng chị ấy dịu dàng nhưng cũng

rất mạnh mẽ, giống như một tia nắng xuyên qua khe hở của tầng mây đen
kịt.

- Oomiya, chàng đã hiểu chưa?

Tất cả chúng ta đều đang bị trói buộc bởi rất nhiều thứ. Bởi gia đình,

bạn bè, người yêu, bởi sự giận dữ, niềm vui, nỗi buồn và sự căm hận.

Chàng có lẽ đang nghĩ rằng tất cả những thứ đó đều rất quan trọng với

con người, nếu chặt đứt chúng, con người sẽ không thể sống tiếp được. Tuy
nhiên, con người vì cắt đứt sợi dây rốn nối họ với mẹ mình mới có thể được
sinh ra trên cõi đời này. Nếu không chặt đứt quá khứ đang ràng buộc mình,
ta sẽ không thể tiến về tương lai được.

Chỉ khi thử phá hủy tất cả, thử nếm trải cảm giác bị tổn thương, ta mới

có thề biết đến những điều mới mẻ: nhìn thấy chút phong cảnh đang bị che
lấp, nhận ra chút tâm tình đang bị trói buộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.