CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 130

Giọng của chị ấy hơi nghẹn lại. Chẳng lẽ trông tôi thảm hại tới mức

khiến chị Tooko phải lo lắng đến thế sao?

Ngực tôi đau nhói. Có lẽ chị Tooko đã nhìn thấu sự yếu đuối của tôi

khi tôi đang phải đứng giữa Miu, Kotobuki và Akutagawa mà không biết
phải làm sao.

Tôi khẽ trả lời "Không sao ạ", rồi thả tay của chị Tooko ra.

- Cảm ơn chị đã tiễn em tới tận đây.

- Konoha này, bởi vì hiện tại chị được phép tự do tới trường nên chắc

chị sẽ không thường xuyên lên lớp đâu, nhưng nếu có chuyện gì thì em
phải gọi điện ngay cho chị nhé.

- Dạ. Nhưng mà chị cứ tập trung cho kì thi là được, đừng bận tâm về

chuyện của em quá.

Chẳng biết từ lúc nào, ánh trăng đã bị che khuất bởi những đám mây.

Chị Tooko đứng nhìn tôi rời đi với ánh mắt lo lắng.

Hôm sau là Chủ nhật, tôi cũng tới bệnh viện.

Miu nhổm người dậy trên giường rồi vui vẻ ôm lấy tôi.

- May quá, hôm qua Konoha không đến, mình còn đang lo không biết

Konoha có quên mất mình không.

- Không có chuyện đó đâu.

- Thật chứ? Konoha không đến chỗ của Kotobuki chứ?

Miu nghiêng đầu ngước lên nhìn tôi, ngực tôi thắt lại.

- Không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.