CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 189

Lấy tay sờ lên trán, tôi cảm thấy thứ gì đó dinh dính. Nhìn xuống lòng

bàn tay, tôi thấy tay mình đã nhuộm đỏ màu máu. Thế rồi, vẫn lấy tay đè
chặt xuống vết thương, tôi bước đi xiêu vẹo trong hành lang.

Toàn thân đau nhức, ê ẩm, tôi không tài nào thở được. Cổ họng nghẹn

ứ lại, cảnh vật trước mắt cũng mờ dần.

Tại sao? Miu? Tại sao vậy?!

Rốt cuộc Campanella hi vọng điều gì? Mong ước của cậu rốt cuộc là

gì?

Không biết! Tôi thật sự không biết!

Vừa bước đi trong hành lang bệnh viện, tôi vừa va vào rất nhiều

người, nhưng đến một chút sức lực thừa thãi để nói lời xin lỗi tôi cũng
không còn. Những người khác có lẽ thấy bộ dạng đáng sợ của tôi cũng nghĩ
chắc tôi vừa bất hạnh mất đi một người quan trọng, không một ai nói gì cả.

Bên ngoài có lẽ đã tối. Có lẽ chỉ trong bóng tối đêm mùa đông mà

ngay cả hơi thở cũng đông cứng lại này, bộ dạng thảm hại của tôi mới có
thể được che giấu. Nhưng cho dù tôi đi tới đâu, tôi vẫn không thể tìm ra nơi
mình muốn đến.

Tôi không thể cử động được nữa. Ngay cả một vì sao nhỏ nhoi tôi

cũng không thấy được. Ngay cả một bước chân tôi cũng không thể bước
tiếp.

Đúng lúc tôi sắp gục xuống...

Tôi lại đụng vào một người nào đó.

Người đó không tránh né mà dùng hai bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng ôm

lấy gò má đang đau ê ẩm của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.