CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 197

Vừa mới đây thôi tôi còn cho rằng mình sẽ không thể đứng dậy được

nữa, sẽ lại thu mình trong bóng tối sâu thẳm, chẳng biết được phương
hướng nào để bước tiếp, toàn thân chảy máu đầm đìa.

Nhưng chị Tooko đã dán băng lên vết thương trên trán tôi, máu không

còn chảy nữa.

Cơn bão cát cuồng nộ tàn phá cõi lòng tôi cũng đã ngừng lại từ lúc

nào.

Điện thoại trong phòng vang lên, chị Tooko đứng dậy cầm lấy tai

nghe.

- Vâng. Tôi biết rồi... Không, không cần thêm giờ đâu.

Sau khi gác máy, chị ấy cười nói với tôi.

- Người ta bảo còn năm phút nữa thôi. Hai tiếng đồng hồ trôi qua

nhanh thật đấy. Cũng đến lúc về rồi nhỉ Konoha?

- ...Dạ.

Tôi cũng đứng dậy.

Mặc dù gió đã ngừng thổi, nhưng bên ngoài vẫn lạnh thấu xương. Bầu

không khí lạnh buốt cắt từng nhát vào khuôn mặt chúng tôi.

Bước đi bên cạnh tôi, chị Tooko thỉnh thoảng lại rùng mình vì lạnh.

- Uii, quả nhiên đêm mùa đông là phải ở nhà rúc trong chăn đọc

Chuyện Ise mới đúng. Tuần sau còn dự báo sẽ có tuyết rới nữa chứ, chán
thật đây. Cuối tuần này là thi rồi, vậy mà...

- Chị vừa nói cái gì đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.