CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 226

Thế nên cậu ấy mới mong ước được ngồi lên đoàn tàu hướng về

những vì sao kia.

Chỉ có "trí tưởng tượng" cho phép cậu ấy chu du tự do trong đại

dương của những vì sao là vũ khí duy nhất của Miu, là thứ duy nhất an ủi,
cứu rỗi cậu ấy.

Đúng thế, cho đến khi tôi xuất hiện...

Miu, người vẫn luôn sáng tạo những câu chuyện trong cô độc, lần đầu

tiên có được một độc giả là tôi. Tôi đến bên Miu, hòa vào thế giới của cậu

Đối với bản thân tôi, điều đó khiến tôi cực kì hạnh phúc, cực kì vui

vẻ...

Miu... phải chăng cũng cảm thấy như vậy?

Bởi vì, dù rất căm hận tôi, luôn lén làm những chuyện xấu sau lưng

tôi, không phải cậu ấy vẫn muốn tôi ở bên cậu ấy sao?

Không phải cậu ấy vẫn muốn tôi lắng nghe những câu chuyện của cậu

ấy sao?

Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, khoảng cách của chúng tôi dần rời

xa, mọi chuyện dần trở nên không thể kiểm soát.

Tôi làm sao thế này!

Thật kì lạ, đây là lần đầu tiên. Cho dù tôi lặp đi lặp lại "chuyện đó",

vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Chẳng có ai tới cả. Tôi vẫn chẳng nghe thấy gì!
Chẳng nhìn thấy gì! Chẳng cảm thấy gì cả!

Bình thường chỉ cần tôi làm "chuyện đó", những thứ rác rưởi mà bọn

họ ném về phía tôi sẽ bị bị thổi bay, sẽ biến mất khỏi cơ thể tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.