CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 276

Miu hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, cậu ấy òa lên khóc như một đứa

bé, hai bờ vai nhỏ nhắn run rẩy không ngừng.

- Ba, mẹ, và cả bà nội tôi nữa... đều chỉ xem tôi là một cái thùng rác.

Người duy nhất chịu nói với tôi những từ ngữ xinh đẹp, dịu dàng chỉ có
duy nhất Konoha mà thôi. Thế nhưng ngay cả Konoha cũng bỏ tôi mà đi...!

Nước mắt lăn dài trên má của Miu, sau đó rơi lã chã xuống sàn như

những hạt mưa.

Akutagawa nhíu mày khổ sở nhìn về phía Miu. Ngực tôi cũng quặn

thắt.

- ...Tôi đã chẳng thể tưởng tượng được gì nữa. Tôi đã không thể vẽ ra

thế giới xinh đẹp nữa rồi... bên trong tôi chỉ còn lại những thứ dơ bẩn. Hạnh
phúc thực sự chẳng hề tồn tại trên đời này. Cho dù là thế giới này hay là
bản thân tôi cũng đều thật xấu xí và u tối. Thế nên tôi phải trở lại lúc còn
bé, trở lại cái lúc chúng tôi đã hứa với nhau sẽ cùng đi vũ trụ... Bởi vì nếu
chúng tôi lớn lên, Konoha sẽ rời xa tôi... Konoha sẽ không đi cùng tôi nữa.

Thế nên tôi phải mãi mãi là trẻ con. Làm ơn, đừng xen vào giữa chúng

tôi nữa! Đừng khiến Konoha rời xa tôi! Xin cậu đừng cướp đi Konoha!

Miu gào khóc.

Tiếng than khóc của sự bất lực, của tuyệt vọng. Thế giới của cậu ấy đã

trở nên đen kịt tựa như vực sâu vũ trụ. Trái tim của cậu ấy đã bị cắt thành
từng mảnh. Nỗi đau của cậu ấy, cùng tiếng than khóc đó, đâm từng nhát
vào ngực tôi.

Tôi đã không biết Miu lại khát khao sự hiện hữu của tôi đến vậy.

Đến mức cậu ấy muốn dùng toàn bộ thể xác và linh hồn để trói buộc

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.