CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 327

Mình gửi cho cậu ta thật nhiều, thật nhiều tin nhắn. Giống như lần với

Haruguchi, mình bảo với cậu ta giữa mình và Konoha không còn bí mật
nào nữa, mình còn cho cậu ta biết vị trí nốt ruồi của Konoha. Lần đầu tiên
Kotobuki tới bệnh viện cũng thế, mình đã bôi xà phòng ngay cửa ra vào để
cậu ta té ngã.

Dù vậy, trong khi bắt nạt Kotobuki Nanase, đâu đó trong tim mình vẫn

đang do dự liệu có nên gặp lại Konoha không.

Bao đêm thao thức không ngủ được, mình lại hồi tưởng về quá khứ,

ngực mình như vỡ tan vì nỗi nhớ quay quắt muốn được gặp Konoha, muốn
được nghe giọng nói của cậu... Nhưng đồng thời, mình cũng sợ phải gặp lại
Konoha. Mình không muốn Konoha chứng kiến mình trong hình hài bây
giờ, một con chim xấu xí đã mất đi đôi cánh. Mình không muốn Konoha
nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình.

Đúng lúc này, Sakurai Ryuuto dẫn cô bé đó tới.

Bằng khuôn mặt vô cảm như đeo mặt nạ, Takeda Chia im lặng nhìn

mình trong khi mình gào thét.

Ngày hôm sau Takeda đi một mình tới bệnh viện, mình đã rất ngạc

nhiên khi nghe cô bé đưa ra lời đề nghị giúp đỡ. Khi mình hỏi làm thế thì
cô bé được lợi gì, Takeda chỉ cười và trả lời: "Đây là một thí nghiệm".

Lời của cô bé khiến mình nhớ tới tiến sĩ Blukanilo.

Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng với cơ thể chẳng thể cử động bình thường

này thì mình rất cần một người cộng tác.

Hơn nữa Takeda đã nói: "Tôi cũng chẳng thích gì chị Nanase cả. Dù

sao thì bình thường chị ấy cũng rất gian xảo", chắc hẳn cô bé cũng thấy
Kotobuki thật chướng mắt và muốn lợi dụng mình để dạy cho cậu ta một
bài học. Mình cố tìm ra một lý do để tự thuyết phục bản thân như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.