CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 103

Cho dù ngày mai phải tham dự đám cưới... cho dù bọn nhỏ đang ngủ ở

phòng bên cạnh... mình vẫn không nhịn được mà cãi nhau với anh
Fumiharu.

"Anh Fumỉharu có vợ là em, có con gái là Tooko, có Kana là tác giả.

Nhưng Kana lại chỉ có thể cô độc một mình, còn anh thì lại có hết mọi
niềm hạnh phúc. Anh không thấy điều đó thật bất công sao?!"

Nghe mình nói vậy, anh Fumiharu chỉ cười và trả lời rằng "Đúng vậy,

điều đó thật bất công".

Nụ cười đó thật dịu dàng, nhưng cũng thật buồn, thế nên mình không

tài nào trách cứ anh ấy thêm nữa.

Mình lại cầm chiếc bình nhỏ hình trái tim màu tử đinh hương mà

Takumi đưa lên và ngắm nhìn nhiều lần.

Tôi ngồi tàu cao tốc tới Sendai, sau đó đổi sang một tuyến khác, rồi

cuối cùng bắt taxi, khi tôi tới được ngôi chùa ghi trên giấy thì đã ba tiếng
đồng hồ trôi qua.

Bầu trời xám xịt màu chì, khiến người ta có cảm giác còn lạnh hơn cả

lúc tuyết rơi. Bầu không khí lạnh lẽo như đâm vào da thịt, ăn vào xương
tủy. Cảnh vật xung quanh cũng toàn đồng ruộng, đất đai đều nhuộm một
màu trắng xóa, khiến cảm giác lạnh nay càng lạnh hơn.

Tôi đã quá coi thường cái lạnh vùng Đông Bắc. Vừa cảm thấy hối hận

đáng lẽ mình nên mua một túi chườm nóng tại nhà ga, tôi vừa run lập cập
đi qua cổng của ngôi chùa có vẻ như sẽ đổ sụp bất kì lúc nào.

- Có ai không?

Khi tôi cất tiếng gọi, một vị trụ trì già, tuổi có lẽ đã hơn chín mươi,

xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.