CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 200

với dì được. Dù vậy, Ryuuto vẫn luôn muốn gọi dì là mẹ. Khi còn nhỏ, em
ấy đã nói với con rằng "Chị Tooko sướng thật, có thể gọi dì Yui là mẹ"!

Lạch cạch lạch cạch, tiếng gõ bàn phím vang lên lạnh lẽo.

Cho dù đang ở trước mặt nhưng những lời nói của bản thân lại không

thể đến được đối phương, tựa như hai người đang tồn tại ở hai thế giới
riêng biệt. Cô ấy không muốn thừa nhận ngay cả sự tồn tại của chị Tooko.

Vào lúc này, khi đang cố chèo chống cơ thể không gục ngã, chị Tooko

không còn là "Cô gái văn chương" có thể nhìn thấu sự thật với ánh mắt của
mình và kể lại mọi chuyện bằng một câu chuyện dịu dàng nữa, chị ấy chỉ là
một thiếu nữ bình thường không có chút sức lực nào. Giọng nói đứt quãng
khàn khàn tràn ngập bi ai.

- Ryuuto vẫn luôn yêu quý mẹ của em ấy hơn bất kì ai trên cõi đời

này! Em ấy vẫn luôn hi vọng nhận được tình yêu của mẹ...!

Giọng nói đó đâm thẳng vào ngực tôi.

Người mà Ryuuto yêu quý nhất.

Hình bóng xa xăm mà nó vẫn luôn khao khát từ khi còn nhỏ nhưng rồi

lại không thể với tới.

Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc nhận ra người đó chính là ai!

Tôi cuối cùng cũng biết được ánh mắt cao ngạo của chị Maki, khuôn

mặt trống rỗng như chẳng nhìn vào bất kì thứ gì của Takeda và bạn
Amemiya rốt cuộc là giống ai...!

Trong đầu tôi hiện lên đủ loại cảnh tượng và ngôn từ.

Ảnh chụp trong quyển album rớt ra từ ngăn tủ, hai cô gái đứng trước

bảo tàng mỹ thuật trong rừng, chiếc trâm cài tóc hoa tử đinh hương, ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.