CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 2 - Trang 219

Ngực tôi như rách ra khi nghe thấy nỗi đau khổ và sự tự trách trong lời

nói của chị Tooko. Nhưng vì Ryuuto, tôi phải làm sáng tỏ sự thật.

- Sáng hôm xảy ra tai nạn, Ryuuto mặc áo len màu đỏ đúng không ạ?

Thật vất vả, chị Tooko mới nói ra câu trả lời.

- ...Ừ.

Quả nhiên... Tôi thở dài và nói tiếp.

- Ryuuto từng nói khi bỏ độc vào cà phê, tay của cô Yui trắng muốt,

láng mịn, ống tay áo len đỏ rực như máu, từ bàn tay đó, chất độc rơi lả tả lả
tả. Đó thực ra chính là tay của Ryuuto. Bởi vì hôm đó cả cô Yui và chú
Fumiharu đều mặc đồ đi dự lễ cưới. Hai người đều không mặc áo len.

Có lẽ trong tấm hình chụp Giáng sinh đó có hình Ryuuto lúc còn tiểu

học mặc áo len màu đỏ. Cho nên khi nhìn thấy nó, Ryuuto đã nhận ra.

Rằng bàn tay bỏ độc chính là tay của nó.

- Có lẽ nó đã nhân lúc chú Fumiharu không để ý trèo lên ghế và bỏ

độc vào cà phê. Bởi vì đêm hôm trước, cô Yui và chú Fumiharu cãi nhau
cho nên đến buổi sáng cả hai người đều trông rất mệt mỏi. Có lẽ Ryuuto chỉ
muốn hai người có thể mơ thấy những giấc mơ đẹp nên mới làm vậy.

Kí ức này dần trở thành kí ức của Suwa Takumi, người pha cà phê thì

đổi từ chú Fumiharu sang cô Yui, người bỏ độc cũng từ Ryuuto trở thành cô
Yui. Nó đã tin rằng Suwa Takumi đã đưa chất độc cho cô Yui để giúp cô ấy
không còn đau khổ nữa.

Thế nên, khi nhìn quyển album và biết được mọi chuyện không phải

như vậy, khi lục tìm trong ngăn tủ và tìm ra chiếc bình rỗng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.