CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 195

Tôi cảm thấy khó thở, trống ngực đánh dồn dập.

Tôi cố đi ra xa khỏi cánh cửa mà không để lộ tiếng bước chân. Khi

bước lên cầu thang, tôi vẫn không dám thở...

Ở góc hành lang, Uotani, ôm quả bóng đỏ trong lòng, đang đứng lặng

yên như ảo ảnh.

"!"

Vì quá đột ngột, tôi tưởng mình đứng tim tại chỗ.

"U-Uotani! Tình trạng em sao rồi? Sắc mặt em vẫn chưa tốt lắm đâu."

Uotani vươn cánh tay tóm chặt lấy gấu áo của tôi, nói bằng vẻ mặt như

thể đã cân nhắc kỹ.

"Xin hãy tránh tối đa việc ở một mình."

"Ơ?"

Khi tôi định hỏi lại ý nghĩa của câu nói đó, cô bé buông tay và lao vội

xuống cầu thang.

Rốt cục là chuyện gì vậy chứ?

Chân tay tôi ngày càng lạnh cóng.

Đúng là giá mà có Ryuuto ở đây thì tốt hơn.

Khi tôi về phòng, chị Tooko đang ngồi gục đầu trên ghế. Nhìn thấy đôi

đồng tử đượm buồn ấy, tim tôi như lỡ mất một nhịp.

Tôi lại nhớ đến ánh mắt tôi thấy buổi bình minh hôm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.