CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ TINH LINH NƯỚC MANG HOA MẶT TRĂNG - Trang 25

Đã thế, địa chỉ chỗ chị đang ở cũng chả thèm ghi, bà chị bảo tôi đi cứu

thế nào mới được?

Nghe tôi chỉ ra điều đó, chị Tooko tỉnh bơ nói.

"Ô, thật thế à?"

"Nhưng mà, khi đã có sợi dây tình cảm của câu lạc bộ Văn học rồi thì

chỉ ngần đấy nội dung cũng đủ truyền tải tâm tư đến cho nhau mà, đúng
không?"

"Câu lạc bộ Văn học cổ điển không phải hội những người có siêu năng

lực, nên không có chuyện đó đâu ạ. Hơn nữa, kể cả có địa chỉ ghi ở đó thì ý
định ban đầu của em vẫn là lờ nó đi."

"Ác thế!"

Chị Tooko chĩa cặp mắt trách cứ vào tôi như thầm hỏi "Loại người

máu lạnh vô ơn gì thế này".

Dĩ nhiên, lí do bị trách cứ không chỉ có thế. Bị bà chị này gọi đến cứu

bằng một bức điện tín đính hoa ép mà tôi lại đi thật thì chẳng giống tôi tẹo
nào. Huống chi nếu nghĩ lại những vụ lùm xùm tôi bị chị Tooko cuốn vào
tính đến giờ phút này thì ngồi nhà giúp em gái làm bài tập mới là việc đúng
đắn hơn cả.

Nếu nói đến tại sao tôi lại xách túi du lịch mò đến một tòa biệt thự khả

nghi nằm tít trong núi thế này, là vì chỉ hai mươi phút sau khi tôi nhận bức
điện, một chiếc ô tô đã tới để đón tôi.

Trong cái tiết trời oi bức tưởng chừng đủ sức tạo nên một đám sương

mù từ hơi nóng, chú Takamizawa khoác ngay ngắn trên mình bộ vest chỉn
chu từng đường may mũi chỉ, không nhỏ lấy một giọt mồ hôi, chào hỏi mẹ
tôi với nụ cười hòa nhã thật sự chiếm được thiện cảm của nhiều người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.