- Đúng đúng, cách nói chuyện của bạn ấy cũng rất nhẹ nhàng, lúc nào
cũng khẽ cười nữa, rất thoải mái mà.
Khẽ cười? Thoải mái?
Có lẽ là như vậy. Có lẽ trong lớp chúng tôi không ai lại đi ghét một
người dịu dàng, điềm đạm như Inoue.
Nhưng lần đầu tiên khi tôi gặp cậu ấy, nụ cười của Inoue rạng rỡ, vui
vẻ, ấm áp, hạnh phúc hơn nhiều, đó không phải là nụ cười miễn cưỡng, đầy
khổ sở như lúc này.
Nghĩ tới đây, lòng tôi lại bắt đầu dao động.
Inoue,
Nội tâm thật sự của Inoue,
Inoue mà tôi vẫn luôn dõi theo trong suốt mùa Đông đó,
Inoue ở bên cô gái ấy...
- Vì thế mình mới khó chịu. Lúc nào cậu ta cũng cố tình trưng ra cái
nụ cười giả dối đó. Chẳng ai biết được trong đầu cậu ta nghĩ gì cả, cứ nghĩ
tới điều đó là mình lại thấy buồn nôn.
Không được. Tại sao tôi lúc nào cũng nói ra những lời quá đáng như
vậy chứ.
Nhưng tôi lại không dừng được.
Đây có lẽ là những lời thật lòng của tôi.
Sự thay đổi của Inoue khiến tôi rất không cam lòng, rất khó chịu,
không có cách nào tha thứ cho cậu ấy... Dù vậy, đó cũng chỉ là những cảm