CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 111

Nhìn những công nhân ngày thường lúc nào cũng hi hi ha ha, La Tiểu

Lâu âm thầm cảm động, cho dù ở đây không ai có bằng cấp cao, nhưng lại
có thể cảm nhận được lòng chân thành giản dị của bọn họ. Cậu cười tủm
tỉm, nói: “Cám ơn mọi người một tháng nay đã chăm sóc, bất quá, không
cần nhớ tôi, Tiểu Lâu còn có thể trở lại đây mà.”

Trong tiếng cười của mọi người, La Tiểu Lâu bước ra khỏi cánh cổng

nhà xưởng.

Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu càng ngày càng xa, không biết có phải nảy

sinh ảo giác hay không, chỉ cảm thấy, trong ánh trời chiều, xung quanh
người thiếu niên này tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Nhu hòa, chứ không
chói mắt, mà lại vô cùng thu hút người khác.

Bản thân ông biết rằng, kì thật nếu lấy tiền thưởng mà ông phát cho La

Tiểu Lâu ra so sánh với những gì mà cậu đã làm thì căn bản cũng không có
gì đáng nói. Nhưng, là một phó tổng, đây đã số lượng lớn nhất mà ông có
thể cho La Tiểu Lâu trong phạm vi chức trách của mình.

Thiếu niên này tuyệt đối là một thiên tài, cậu sẽ không vĩnh viễn là một

người bình thường như vậy. Hơn nữa, ở loại trường học này, cậu sẽ còn tiến
rất xa. Có lẽ sau này, khi gặp lại Tiểu Lâu, cậu đã tiến đến một độ cao mà
những người như bọn họ cho dù có ngẩng đầu cũng nhìn không đến.

Công việc của La Tiểu Lâu chấm dứt, cùng lúc đó, học viện Saint Miro

cũng bắt đầu khai giảng.

———————————-

[1]Nguyên văn là “ma đao bất ngộ khảm sài công”, nghĩa đen là “người

chẻ củi không ngại mài dao trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.