của tôi thì sẽ không bị muộn.”
“A?” La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích xoay người đi về phía bãi đỗ xe
mới có phản ứng, vừa rồi y nói cái gì?
Nguyên Tích quẹt thẻ ở cửa bãi đỗ xe, năm giây sau, một chiếc xe dáng
khí động[1] đã tự động xuất hiện ở cửa.
Nguyên Tích mở cửa phía bên ghế lái, quay đầu lại liếc La Tiểu Lâu một
cái. La Tiểu Lâu lập tức mừng rỡ chạy tới, lắp bắp nói: “A, anh có xe! Cư
nhiên có xe mà tôi cũng không biết!”
Liếc nhìn sắc mặt khinh thường của Nguyên Tích một cái, La Tiểu Lâu
da mặt dày mở cửa ghế phụ lái, trước khi Nguyên Tích kịp hối hận, cậu đã
nhanh chóng chui vào.
Úc, trời ạ, chiếc xe này cậu đã từng nhìn thấy! Ở thương trường, nó đứng
vị trí cao nhất trên bục triển lãm, lúc ấy cậu không thể đếm được những con
số không phía sau! Quả nhiên là một món đồ cao cấp, bánh lái hoa lệ này,
chỗ ngồi thoải mái này….
Không đợi La Tiểu Lâu ca ngợi xong, sưu một tiếng, xe đã biến mất khỏi
vị trí ban đầu.
Năm phút sau, trước cửa học viện Saint Miro. Nguyên Tích nhìn La Tiểu
Lâu sắc mặt xanh mét, nhún nhún vai: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói là sẽ không
bị muộn mà.”
Nói xong, Nguyên Tích tự mình giúp La Tiểu Lâu tháo dây an toàn –
cũng may, lúc lái xe y còn nhớ khởi động hệ thống an toàn cho La Tiểu
Lâu.
“Uy, cậu không sao chứ?” Nguyên Tích nhíu nhíu mày, ngày đầu tiên
khai giảng còn có kiểm tra sức khỏe, tên nô lệ ngu ngốc này không có lần