CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1194

La Tiểu Lâu buông đũa, sau đó nhìn Lăng Tự.

Lăng Tự rất nghiêm túc nhìn cậu, xem ra là thực sự muốn bồi thường,

vậy nhưng, đã muộn rồi.

La Tiểu Lâu nở nụ cười, nói với Lăng Tự: “Cậu Lăng Tự, như lời cậu

nói, chuyện trước đây đã là quá khứ, cậu đã nói không cần để trong lòng,
vậy cũng chẳng cần phải nhắc lại làm chi.”

Sắc mặt Lăng Tự dần trở nên khó nhìn, cuối cùng kiềm nén cơn tức giận,

“Cậu còn đang trách móc tôi?”

“Tôi không biết mình có trách móc hay không, tôi cũng chẳng có tư cách

quyết định. Chỉ là, hiện tại tôi đã quên lúc đó mình tới tìm cậu xin giúp đỡ
chuyện gì rồi, thực sự đã quên, bởi vậy tôi sẽ không hao tâm tổn trí nữa.”
La Tiểu Lâu đứng dậy đi ra ngoài, khi ra đến cánh cửa, cậu quay lại vừa
cười vừa nói: “Hơn nữa, hiện tại đã có người sẵn lòng giúp tôi rồi.”

Lăng Tự sầm mặt nhìn cánh cửa bị đóng lại, y vẫn luôn nghĩ rằng thứ đặt

trong lòng mình sẽ không bao giờ biến mất, vậy mà đột nhiên thấy trống
trải, mà lại là sự thay đổi khó có thể chấp nhận được.

La Tiểu Lâu đi ra cửa, sờ mặt, thấp giọng nói: “Lại nói tiếp, cậu thật

đúng là không có ánh mắt, hãy nhìn người tôi lựa chọn đi, tuyệt đối tốt hơn
cậu nhiều.” Lẩm bẩm xong, La Tiểu Lâu quyết định quên béng cái chuyện
rác rưởi này đi.

Nếu đến bây giờ mà không có ai biết bí mật của cậu, như vậy, cậu có thể

sung sướng mà hưởng thụ cuộc sống của mình rồi.

Lòng La Tiểu Lâu bắt đầu trở nên nhẹ nhõm, khi quay về, cậu còn cố ý

mua mấy món ăn, tự tay làm một bữa tối thịnh soạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.