CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1278

Ở một nơi rất xa, trên một con thuyền khác.

Nguyên Tích nhàn nhạt nhìn Tô Lan, nói: “Anh cho em quyền lợi, chứ

không phải để em đối phó với người của anh. Tô Lan, anh rất thất vọng, có
lẽ em không thích hợp với vị trí này, hãy giao người của em cho Road. Sau
đó gọi An để cô ấy an bài cho em.”

Tô Lan không dám tin mà trợn trừng mắt, đáy mắt dần trào lên làn nước,

cố nén nghẹn ngào mà nói: “Em, em cũng không phạm sai lầm lớn, em làm
như vậy cũng không vi phạm bất cứ kỷ luật nào. Hơn nữa, giây phút cuối
cùng không phải anh đã cứu được anh ta sao? Dù em thực sự sai, chẳng lẽ
tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta như vậy mà em cũng không thể có
một cơ hội để sửa đổi ư?”

Nguyên Tích nắm chặt tay thành quả đấm, đập mạnh xuống mặt bàn,

trong phòng vang lên một tiếng uỳnh, Tô Lan và Road rùng mình. Sau đó
Nguyên Tích lạnh lùng nhìn Tô Lan, “Tôi cứu cậu ấy? Cậu ấy không trở
lại! Thậm chí suýt chút nữa —— Sai lầm của em có thể sữa chữa, nhưng
người của tôi không chừng sẽ chẳng thể tìm lại được. Chuyện này tôi
không muốn tái diễn nữa, một lần cũng không.”

Tô Lan rốt cục cũng nức nở một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

Road thấy xung quanh không còn ai mới nói: “Ngài không phải đã nói

phải đợi hai năm nữa mới chuyển cô ta sao?”

Sắc mặt Nguyên Tích hoàn toàn u ám, “Không phải ta mượn cơ hội phát

tác, hậu quả con bé tạo thành ta không thể chấp nhận.” Câu sau cùng,
Nguyên Tích quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Con bé đã động vào
người không nên động, ta không nỡ…” Lời tiếp theo trầm thấp đến nỗi
không thể nghe thấy.

Road khiếp sợ nhìn chủ nhân cao cao tại thượng của mình, anh ta chưa

bao giờ thấy Nguyên Tích thương tâm đến như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.