La Tiểu Lâu hừ 1 tiếng, trừng Nguyên Nặc, đang định giáo dục Nguyên
tiểu đệ 1 chút, bồi dưỡng cho cậu ta cách nhìn người và tình yêu thì lúc này
đèn trong tòa thành bỗng nhiên sáng hết lên. Mà 2 người bị màn hình trên
vách tường hấp dẫn chú ý, có 2 nam nhân đang thảo luận trên màn hình.
Nguyên Tích cùng mọi người đi ra, trước mặt bị võng xạ tuyến bao phủ,
mà bên ngoài bị vây quanh bởi người bạch tuộc.
Kẻ cầm đầu đám người bạch tuộc uy hiếp:” Nếu muốn sống, phái người
đưa chìa khóa đến. Nếu 10 phút sau chưa đưa chìa khóa đến thì chờ biến
thành thi thể đi.”
2 người ngây ra 1 lát, La Tiểu Lâu bỗng xoay người chạy về hướng đông
nam, bọn họ vốn đang định đi tới cửa lớn chờ.
Nguyên Nặc cũng bất chấp gì khác, ném 2 kẻ kia xuống, đuổi theo La
Tiểu Lâu, trong vòng 10 phút bọn họ có thể tới nơi đc ko? Mặt khác, nơi đó
có vẻ nguy hiểm, có nên đưa La Tiểu Lâu về chiến hạm trước hay ko…
Trong khi Nguyên Nặc chuẩn bị đem chìa khóa ra để hấp dẫn lực chú ý
của bọn người bạch tuộc, bỗng phát hiện người vừa mới tự xưng là nhu
nhược chế tạo sư kia đã chạy ko thấy bóng dáng đâu.
Mẹ, tốc độ này bằng tốc độ cao nhất của mình đi? Đây mới thật sự là chế
tạo sư hay sao?
Mà bên người La Tiểu Lâu có 1 con xanh biếc mập mạp ánh mắt tỏa
sáng đang vui vẻ chạy theo – vẻ mặt lúc trước của nó ko có như vầy a.
“Ui, nhanh lên, chúng ta nhất định phải qua đó cứu người.” 125 kích
động nói ” tôi thích nhất là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân. Mặc kệ cậu có
phải là anh hùng ko, Nguyên Tích chính xác là mỹ nhân rồi! Tôi tin rằng
sau đem nay tình yêu của 2 người sẽ đc thăng hoa.”