CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 167

“Được rồi, vốn cũng rất khó phân biệt rõ……..” La Tiểu Lâu thấp giọng

nói thầm, cuối cùng sắp xếp suy nghĩ mạch lạc, muốn phân rõ phải trái với
Nguyên Tích: “Bất quá, tôi cũng không biết tôi tự nuôi chính mình có gì
không nên, nói thật loại cảm giác này cũng không tồi, chính mình có một
cái nghề luôn làm cho người ta an tâm.”

Trước không đề cập đến chuyện không biết Nguyên Tích lúc nào sẽ bỏ

đi, dù hai người sống cùng nhau, hẳn cũng không thể sống nhờ vả vào một
nam nhân, cậu cũng là một nam nhân, không thể nào chỉ vì cái khế ước nô
lệ kia mà biến bản thân trở thành một nô lệ chỉ biết dựa dẫm vào người
khác để mà sinh tồn. Hơn nữa, chính mình có nguồn thu nhập thì càng
thuận lợi, có thể tùy thời còn có quyền ngang hàng – được rồi, nghĩa của từ
ngang hàng này từ từ sẽ thảo luận.

Nhìn đôi mắt tối đen lạnh bang của Nguyên Tích đang trừng cậu, La

Tiểu Lâu trộm đổ mồ hôi trán, kiến trì nói tiếp: “Lần trước anh đã đáp ứng
tôi, tôi có quyền tự do của chính mình, tôi thích chỗ mình là công, cũng
thích công việc của tôi, công việc này thật sự có ích đối với chuyên ngành
của tôi. Tôi cam đoán với anh, tôi sẽ cố gắng không làm lỡ việc của anh,
nếu anh thật sự có việc, tôi cũng có thể cân nhắc xin phép – anh cũng nên
thỉnh thoảng suy nghĩ cho tôi một chút.”

Nguyên Tích trừng chéo La Tiểu Lâu nửa ngày, cuối cùng mặt mày vô

cảm nói: “…..Tùy cậu.”

Xem ra thuyết phục thành công, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn

Nguyên Tích một cái, chủ động hòa hảo: “Vậy, thứ bảy này tôi sẽ cùng anh
đi xem cơ giáp, ngày sau đó mới đi làm công.”

Nguyên Tích vẫn không để ý đến cậu, động tác tao nhã mà ăn bữa cơm

trưa trước mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.