được cánh cửa thần tích này, chứng thực rằng, bên trong thần tích, thực sự
có một Sáng Thế Thần với tướng mạo như mật thư miêu tả”
“Điều này đã từng làm cho thần điện khó xử một thời gian dài, cuối cùng
chúng ta vẫn quyết định không thay đổi lại hình ảnh của Sáng Thế Thần đã
công bố. Còn về tướng mạo thực sự của ngài, đã trở thành bí mật của bao
đời giáo chủ chúng ta. Thế nhưng hôm nay, ta không thể chính mồm mình
nói ra sự thật, Sáng Thế Thần, chính thực là người hắn đang cõng trên
lưng”
Đại vương tử cùng nhị vương tử hoàn toàn không biết rằng còn có
chuyện như thế này, mắt đều trợn tròn lên.
Người của thần điện đã nhanh chóng bao vây Nguyên Tích, La Tiểu Lâu
cùng La Thiểu Thiên lại.
La Tiểu Lâu nhướng mày, đang định nói lại, Nguyên Tích đã lạnh lùng
cười “Ta không biết Sáng Thế Thần cái gì hết, đây là ca ca của ta, ta không
thể để huynh ấy tiếp tục ở lại đây. Như thế nào? Anh trait a đã ở đây chịu
phong ấn lâu như vậy, các ngươi vẫn còn chưa thấy đủ?”
Giáo chủ tức giận đến tím tái mặt mày, run rẩy chỉ thẳng mặt Nguyên
Tích “Ngươi nói cái gì? Đó là Sáng Thế Thần của chúng ta, chúng ta tuyệt
đối sẽ không để ngài bị các ngươi xảo ngôn bắt cóc!!”
Đúng lúc này, Nguyên Triệt trên lưng Nguyên Tích bỗng nhiên giật giật,
bị tiếng ồn ào đánh thức, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đám người của
thần điện.
La Tiểu Lâu kích động mà ngóng nhìn, Nguyên Triệt hẳn sẽ nói hắn
không phải cái gì chó má Sáng Thế Thần.. Đó chỉ là một sự hiểu nhầm mà
thôi.