CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1996

La Tiểu Lâu yên lặng nhìn, cảm thán “Không nghĩ tới những người này

lại bị đông thành tượng đá. May mắn là hầu hết đều còn sống. Ta nghĩ, bọn
họ đại khái cũng sẽ cần thuốc của 125. 125 … ủa, nó đâu rồi?”

Xa xa, bậc thang trên cao chếch lên một cái đuôi, 125 hô lớn “ta, ta ở

đây, ở đây này, ta thu dọn một chút thôi, đợi ta, ta lập tức tới đó!”

Thời điểm đại vương tử cùng nhị vương tử mang theo rất nhiều thần

quan tới, 125 đã tròn bụng mà chuồn ra từ cửa ngách.

“Ông trời! Các ngươi thế mà làm được!!!” Đại vương tử kích động mà

nhìn bên trong, sau đó chỉ huy thị vệ đi vào bên trong xem xét và cứu
người. Các thần quan cũng đi theo vào.

Nhị vương tử thì uể oải hối hận mà đi về phía Nguyên Tích cùng La Tiểu

Lâu “Vất vả cho các ngươi… ta, ta không phải không muốn cùng đi, nhưng
mà, đến khi ta tỉnh lại, đã chậm mất rồi!”

Nguyên Tích lắc lắc đầu nói “Không sao, dù sao bọn tôi cũng phải đi vào

đây. Giờ tất cả đều đã xong xuôi, chúng tôi sẽ rời đi”

Nhị vương tử liếc nhìn La Thiểu Thiên, âm thầm đánh giá hắn rồi gật gật

đầu, nhiệt tình mời “Đương nhiên, các ngươi luôn được tự do mà, thế
nhưng, nếu các ngươi nguyện ý ở lại góp lực cho hoàng cung, vương tộc sẽ
cho các ngươi sự hậu đãi lớn nhất có thể”

La Thiểu Thiên nghe xong câu này, ánh mắt đầy quái dị mà nhìn Nguyên

Tích cùng La Tiểu Lâu, nhưng cũng không nói gì cả.

Nguyên Tích thực sự kiên quyết àm biểu đạt ý định muốn rời đi, không

phải chỉ là rời đi khu A như nhị vương tử nghĩ, mà là rời đi khỏi Bụi động
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.