CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1994

động tác càng lúc càng nhanh. Thiên Hằng kiệt lực né tránh, nhưng bả vai
vẫn bị trúng một kiếm.

Thiên Hằng uốn người, chịu đựng cơn đau từ bả vai, lách mình khỏi

Nguyên Tích mà chạy, cũng chẳng hề quay đầu lại mà lao thẳng về phía
cửa. Mỗi lần chân hắn chạm đất, đều có một tượng đá đang tan ra bị giẫm
bẹp hoặc bị đá bay.

Khi hắn sắp chạy được đến cửa, phía sau có hai cơn kình phong đánh úp

lại. Thiên Hằng cắn răng tăng nhanh tốc độ, thế nhưng, vẫn có người nhanh
hơn hắn, vượt lên trước.

Thiên Hằng sửng sốt, kẻ đứng chắn chính là người đàn ông xa lạ. Người

kia không chỉ chạy vượt hắn mà còn liều mạng đỡ pho tượng người băng
ban nãy hắn đá phải.

Thì ra ông ta sợ hắn thương tổn đến những kẻ sống dở chết dở kia. Thiên

Hằng ánh mắt chợt lóe, liếc nhìn Nguyên Tích đang càng lúc càng đuổi tới
gần, tự biết bản thân không qua nổi Nguyên Tích.

Nghĩ đến đây, Thiên Hằng vươn tay, bắt lấy Ly Tác đang đứng đó.

Mặc dù đang bận cứu người nhưng Ly Tác vẫn chú ý duy trì một khoảng

cách nhất định với địch. Tuy vậy, Thiên Hằng cũng chẳng phải người
thường để mà phán đoán theo lẽ thường. Cánh tay của hắn có thể vươn dài
tùy ý. Trong nháy mắt, móng tay của Thiên Hằng đã kề bên cổ Ly Tác.

Thiên Hằng sau đó quay đầu, nhìn về phía Nguyên Tích, khàn khàn nói

“Để cho ta đi, không thì ta giết hắn, sau đó tất cả cùng đồng quy vô tận”

Nguyên Tích dừng bước, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Thiên Hằng,

cuối cùng nói “Thả người, cút đi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.