CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1993

Nếu hắn có thể chế ngự được ý thức nguyên lực trong cánh tay kia,

Nguyên Tích sẽ an toàn hơn không ít.

Ngay khi cánh tay kia lại gần, La Tiểu Lâu đang định giơ tay lên,

Nguyên Tích đã bổ mạnh một nhát về phía Thiên Hằng, rồi phẫn nộ mà
trừng mắt với La Tiểu Lâu, mà Thiên Hằng thì nở một nụ cười quỷ dị.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạ đột nhiên từ đằng sau vòng qua trước mặt La
Tiểu Lâu kéo hắn lùi ra sau.

Một cánh tay thon dài khác lướt qua bả vai La Tiểu Lâu, trường kiếm

màu bạc trong tay trực tiếp đâm thấu qua cánh tay cụt của Thiên Hằng,
chặn đứng nó ở cách xa La Tiểu Lâu chừng một thước.

“Ta sao lại có một người anh dốt nát như vậy kia chứ … Ngươi chẳng lẽ

đến chạy trốn cũng không biết sao?” Một thanh âm phát ra từ phía trên tai
La Tiểu Lâu, lời vừa nói ra, bàn tay ôm La Tiểu Lâu đã nhanh chóng
chuyển, đem hắn đặt ra đằng sau.

La Tiểu Lâu ngơ ngác mà nhìn người trước mặt, miệng lắp bắp hỏi “La

Thiểu Thiên, ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Trường kiếm trong tay La Thiểu Thiên đã lưu loát mà phân chia cái tay

cụt kia ra làm bốn phần, sau đó quay đầu lại liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái,
nói “Đương nhiên … là tới tìm vương tử điện hạ rồi”

Nói xong, La Thiểu Thiên nhìn về phía Thiên Hằng đang thở hổn hển ở

bên trong cánh cửa, rồi nhìn qua Nguyên Tích “ Nguyên Tích điện hạ, nơi
này có ta, La Tiểu Lâu không sao cả, ngươi yên tâm động thủ đi”

Sắc mặt Thiên Hằng vô cùng khó coi, chật vật né tránh công kích của

Nguyên Tích. La Thiểu Thiên cũng chẳng phải loại mà Ly Tác có thể sánh
được, có hắn ở cạnh La Tiểu Lâu, đại thế đã mất, giờ ngoài việc đi khỏi
cũng chả còn cách nào khác. Lúc này, Nguyên Tích lại đâm tới một kiếm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.