CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 217

“Tôi đã suy nghĩ thực đơn cho hôm nay, cậu chỉ cần làm theo đó là được,

hỏi lại nhiều như vậy là có ý gì?” Bên kia nhanh chóng gửi đến một câu.

La Tiểu Lâu nghẹn họng, hận không thể kéo biểu tượng hình người nho

nhỏ đại diện cho Nguyên Tích trong máy liên lạc ra mà bóp chết.

Từ ngày cho La Tiểu Lâu card chuyên dụng để chi trả sinh hoạt phí,

Nguyên Tích phát hiện mấy món trong tủ lạnh rốt cuộc cũng trở nên phong
phú. Âm thầm đắc ý nghĩ rằng La Tiểu Lâu đã là do y nuôi, đồng thời đối
với bữa tối cũng có càng nhiều yêu cầu.

“Còn có bánh ngọt, đã mấy ngày không có mua.” Nguyên Tích tiếp tục

nhắn tin.

“Anh cần gì phải hỏi ý của tôi.”

“Cậu nói chuyện kiểu gì đó?”

….

Hai người chạm mặt ở bãi đỗ xe, liếc nhau một cái, đều không thèm để ý

đến đối phương. Khi đến cửa hàng, La Tiểu Lâu vẫn lười nói chuyện với
một Nguyên Tích độc tài, oán hận đẩy cửa xe đi xuống mua đồ.

Nguyên Tích ngồi trong xe âm thầm tranh cãi, nếu không lập ra chút gia

quy cho La Tiểu Lâu, cậu sẽ được đằng chân lân đằng đầu! Đừng tưởng cậu
thích y, thì y sẽ chịu đựng cậu – y căn bản không cần…Rắc rối, chẳng lẽ nô
lệ thích chủ nhân không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Khi Nguyên Tích đang suy nghĩ về hình thức và mức độ trừng phạt thì

bỗng nhiên phát hiện La Tiểu Lâu đang giúp một ông lão cầm một bao to đi
ra khỏi cửa hàng nhưng lại bị một thanh niên cao tráng ngăn cản. Nguyên
Tích cau mày, chuyện gì nữa đây, La Tiểu Lâu muốn lần nữa khiêu chiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.