Khi La Tiểu Lâu cùng với người duy nhất mà cậu biết, Địch Gia, chào
hỏi thì thang máy bên cạnh đinh một tiếng, mở ra.
Lăng Tự cùng Dương Kha đi ra, thanh niên mắt xanh kia thì không thấy
nữa.
Hai người nhìn La Tiểu Lâu sửng sốt một chút, Dương Kha muốn nói lại
thôi, ý tứ châm chọc trong mắt ngày càng đậm, Lăng Tự thì nhíu nhíu mày.
Một người trung niên ở phía trước đầy mặt tươi cười tiến lên, cung kính
chào Lăng Tự: “Lăng thiếu gia, tôi là Bá An, giám đốc điều hành tập đoàn
Khải Ân. Ngài tự mình đến đây khiến cho chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh
hạnh.”
Lăng Tự không nhìn La Tiểu Lâu, gật đầu nói với Bá An: “Không cần
phải khua chiêng gióng trống như vậy, tôi chỉ dẫn một người đến đây. Mọi
người lui xuống trước đi, nếu có việc gì tôi sẽ tìm ông, để người của bộ
phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp dẫn tôi đi là được.”
Bá An vốn muốn đích thân dẫn Lăng Tự đi thị sát, nhưng nghe hắn bảo
không cần thì cũng không dám nói gì thêm, chính là gọi Địch Gia lên, dùng
mắt ra hiệu ý bảo phải cẩn thận tiếp đãi, liền dẫn theo một đoàn người rời
đi.
Địch Gia tiến lên vài bước, mời Lăng Tự đi cùng với ông, đồng thời
nháy mắt với Trầm Nguyên bảo anh dắt La Tiểu Lâu đi vào.
Địch Gia tuy thuộc bộ phận nghiên cứu và phát triển cơ giáp, nhưng
đồng thời cũng là quản lý cao cấp của tập đoàn Khải Ân, thường xuyên tiếp
đón các lãnh đạo từ trên xuống thị sát, chu đáo khéo léo, hình tượng trong
quan hệ xã hội cũng rất tốt.
Lăng Tự vừa nghe ông giới thiệu vừa đi vào trong, khi tới bộ phận
nghiên cứu và phát triển cơ giáp, bỗng phát hiện bóng người của La Tiểu