CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 2410

Trái tim La Tiểu Lâuđến đều phải co lại thành một đoàn, ngay lúc đó, nó

cảm giác được chân trái của mình tê rần. Cậu không tự chủ được mà hô,
anh làm cái gì… thế nhưng trong cổ họng chỉ vang lên thanh âm xèo xèo
ôô mỏng manh.

Bàn tay đang cầm chân nó của Nguyên Tích vừa nóng vừa ấm, nhưng

tuyệt đối hữu lực, La Tiểu Lâu không cần thử cũng biết là mình không giãy
ra được.

Đến khi La Tiểu Lâuhơi hơi phát run, Nguyên Tích giải phóng cho cái

chân của nó, cả tay đang ghì chân trước của nó cũng thả ra. Chủ yếu thấy
đau và sợ vậy là do biến thành động vật, không chỉ có thính giác thị giác
mạnh hơn, thân thể cũng mẫn cảm hơn nhiều.

La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Tích chỉ rút có nửa xilanh huyết của

mình, nhẹ nhàng thở ra –độ tín nhiệm của La Tiểu Lâu với Nguyên Tích
còn nhiều hơn so với chính bản thân, ít nhất thì cậu chưa chắc có thể tự bảo
vệ mình, nhưng Nguyên Tích tuyệt đối có thể.

La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn cái chân vừa bị ‘hành hạ’ của mình, thấy trên

chỗ kim tiêm chọc vào có một chút máu chảy ra, chỉ chảy tí tẹo thôi, thậm
chí qua lớp lông trắng xóa cũng chẳng thấy gì hết … nhưng mà mũi cậu có
thể ngửi thấy mùi sắt, hơn nữa, nhờ phước của khứu giác nhạy bén của thú
này, cậu cảm thấy hương vị kia thật là khó chịu.

La Tiểu Lâu nhịn không được cúi đầu đến gần chân sau, ngửi ngửi rồi

bất ngờ liếm lên đó, cậu thề, trước kia cậu chưa từng làm cái việc này,
nhưng sao màđộng tác lại tự nhiên thuần thục đến thế nhỉ, chẳng lẽ đúng là
do bản năng của thú?

Nguyên Tích sau khi cất kỹ ống máu, vừa quay đầu lại thì thấy được một

cảnh đẩy phấn khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.