CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 263

huống trước mắt của hai người, La Tiểu Lâu lại nhỏ giọng bổ sung: “Lúc ăn
cơm có uống chút rượu, hôm qua, hôm qua, không có thấy anh. Anh…anh
về lúc nào vậy? Đã ăn cơm chiều hay chưa?”

Như thể đáp lại câu hỏi của La Tiểu Lâu, bụng của Nguyên Tích kêu lên

một tiếng, thân thể y cứng ngắc, mặt lập tức đỏ lên, căm giận nói: “Tối hôm
qua cậu vừa về đến đã kéo tôi làm nũng, khóc đòi tôi ôm cậu ngủ, tôi làm
sao có thời gian ăn cơm chiều!”

Cái, cái gì?! La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Tích, làm nũng,

khóc, xin y? La Tiểu Lâu dám thề, trước kia cho dù uống rượu cậu cũng
chưa bao giờ làm chuyện mất mặt như vậy, trời ạ, nếu việc thật sự xảy ra
như vậy, đây chính là thói quen của chủ nhân cũ, tuyệt đối không có khả
năng là của cậu.

Nhiệt độ trên mặt La Tiểu Lâu vụt tăng lên, cậu luống cuống tay chân

tránh ra khỏi Nguyên Tích, “A, thật sự xin lỗi, anh chắc hẳn rất đói bụng,
tôi, tôi đi rửa mặt nấu cơm trước.”

Nói xong đồng thủ đồng cước[1] chạy vào phòng khách.

Nguyên Tích quét mắt quanh phòng khách, nhìn thấy những chiếc thùng,

hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua.

Y xử lý xong việc liền trở về gấp, vì để thoát khỏi những kẻ truy đuổi

mình, y phải đi qua đi lại các con đường khác nhau thật lâu mới vào cửa,
mà La Tiểu Lâu vốn là nên ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm cho y thì không
thấy đâu. Nguyên Tích tức mình ngồi trên sô pha đợi người trở về, kết quả,
La Tiểu Lâu còn chưa trở về y đã ngủ say.

Buổi tối khi La Tiểu Lâu đi vào, bị say nằm trên người y, Nguyên Tích

lười nhúc nhích, liền ôm lấy La Tiểu Lâu tiếp tục ngủ trên sô pha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.