CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 2893

nhận ra sự lo lắng của hắn, nhẹ giọng giải thích “Mẫu thân thân thể không
được thoải mái, là do khí hậu không quen thôi, không có gì đáng ngại đâu”

La Tiểu Lâu gần như muốn hộc máu, đây chẳng phải là cái lý trả lời cho

có thôi sao, chẳng lẽ đến cái lý do hợp lý hơn cũng lười nghĩ mà trả lời hắn
à?

Nhìn lén Nguyên Liệt đứng bên, sắc mặt so bình thường càng lạnh lùng,

La Tiểu Lâu đem nghi vấn nuốt xuống.

Đứa nhỏ đã tỉnh. Nó nhìn trái nghiêng phải, tựa hồ muốn đưa tay túm lấy

La Tiểu Lâu. Lúc trước ở phi thuyền, trừ Nguyên Tích ra, những người
khác muốn tới gần đều phải hứng chịu khuôn mặt đen âm trầm của Nguyên
Tích hoặc là tiếng rít gào của trẻ nhỏ.

Bảo bảo nhìn đến người đang ôm mình là Phượng Già Lăng, con mắt đen

láy nhìn chăm chú khuôn mặt người kia một vài giây, sau đó nở ra một nụ
cười.

Bộ dáng khôn ngoan khả ái kia là cho hai vị ba ba nháy mắt lộ ra vẻ ghen

tị. Đứa nhỏ còn chưa có cười với mình lần nào!

Nguyên Nặc chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Thực là kì diệu a, bất luận

lúc nào, chỉ cần đưa thằng nhỏ tới chỗ bá mẫu, nó lập tức ngoan ngoãn, còn
có thể cười cho chúng ta xem…”

La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện, đứa nhỏ tuy rằng ngoan ngoãn để

cho Phượng Già Lăng ôm, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc về phía bên này
của hắn và Nguyên Tích, hiển nhiên với vị tổ phụ đang ôm mình này là vừa
thương vừa sợ.

Nguyên Tích nhìn đứa nhỏ trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy nghiêm

trang cúi chào phụ thân và mẫu thân, trịnh trọng nói “Phụ thân, mẫu thân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.