Khi hắn tới bên người Ly Mạch, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn. Cái
bóng dáng cao gầy đã không còn, ở đó, là dị thú màu trắng trong ký ức.
Nhìn hắn đến đây, dị thú màu trắng trong mắt hiện lên hung quang, răng
nanh bén nhọn tựa hồ như lập tức muốn cắn lên.
Nguyên Triệt làm như không thấy, hắn đi tới bên người dị thú, hai tay
giang ra ôm lấy cổ nó, dị thú màu trắng cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng nhúc
nhích, tựa hồ muốn đem Nguyên Triệt đẩy ra, thế nhưng cuối cùng không
thành công.
Nguyên Triệt cười cười, nhẹ giọng nói “Lúc đó khi đi khỏi BỤi động,
ngươi đã đem một nửa năng lượng phong ấn trong cơ thể của ta đúng
không? để cam đoan cơ thể của ta theo thời gian không có gì biến hóa phải
không? Lúc ấy ta là thanh tỉnh. Nếu giờ ta ly khai, ngươi kỳ thực không
duy trì được bao lâu nữa đâu đúng không?”
Dị thú màu trắng hung ác kêu lên, nhưng thanh âm kia càng lúc càng
nhỏ, hắn phát hiện Nguyên Triệt chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên người
hắn, nhắm hai mắt lại.
Có lẽ, như vậy cũng không có cái gì không tốt.