Thứ Hai đến thứ Sáu có thể tìm thời gian đến câu lạc bộ, thứ Bảy Chủ
Nhật thì đến chỗ Nghiêm đại sư. Buổi tối cũng có thể lên phòng thí nghiệm
trên tầng để lắp ráp linh kiện, việc chế tạo cơ giáo tuyệt đối không thể bỏ
lại. Trong mắt La Tiểu Lâu, chế tạo sư cơ giáp là nghiệp chính, còn chiến
binh cơ giáp tạm thời chỉ là nghề phụ thôi.
Khi Nguyên Tích thoát mạng trở về, đêm đã khuya, vậy mà hắn phát
hiện La Tiểu Lâu vẫn còn đang ôm chăn mở mắt thao láo lăn quan lăn lại.
Nhìn La Tiểu Lâu, Nguyên Tích từ phía sau lấy chăn trùm kín cậu, rồi kéo
vào lòng.
Đèn trong phòng tối sầm, 125 vẫn đang ngây ngẩn cũng cúi đầu, rời khỏi
cửa phòng nhỏ, trèo lên giường em bé. 125 nhìn con nhồi bông Bá Vương
Long màu đỏ, bỗng nhiên há miệng cắn vào mõm nó mấy cái, cuối cùng vo
tròn lấy, ngủ khì khì.
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu rời giường rất sớm, vào bếp. Khi trong
phòng đã tỏa mùi trứng chiên và sữa nóng, Nguyên Tích cũng từ phòng ngủ
bước ra.
“Đúng là huyền diệu, cuối cùng anh cũng đúng giờ.” La Tiểu Lâu vừa
đặt điểm tâm lên bàn, vừa cảm khái.
“Ừ, từ lúc sống với em quen dậy sớm rồi.” Nguyên Tích xoa xoa dạ dày
bị mùi hương dụ dỗ, vô cùng tự nhiên mà nói.
La Tiểu Lâu lườm Nguyên Tích, nhất thời không biết nói gì cho phải. Có
điều, từ cuối tuần có thể thấy được, người này quả thực rất thích ngủ
nướng, đương nhiên là ngủ cũng rất muộn.
Phát hiện La Tiểu Lâu vẫn nhìn mình, Nguyên Tích ngập ngừng, hỏi:
“Có muốn mua một người mày gia dụng không? Thông thường thì người
máy gia dụng lúc nào cũng nhiệt tình dài dòng nhưng làm việc lại rất linh
hoạt, vậy mà vẫn có trường hợp ngoại lệ.” Nói thế, ánh mắt Nguyên Tích