CÔ HẦU BÀN CỦA HOÀNG TỬ - Trang 64

Chàng sẽ nhanh chóng tha lỗi và tôn trọng nàng hơn nếu như nàng thừa
nhận những gì mình đã gây ra.

Nhưng đã không có lời thú tội nào. Thay vào đó nàng cười có ý thăm

dò: "Ồ, tôi đã hơi ngạc nhiên là sao ngài lại cố chấp đến như vậy, nếu đó là
điều mà ngài đang muốn nói tới. Tờ báo mà ngài đang cầm trên tay-"- nàng
liếc nhìn một cách thận trọng- "-Là một câu chuyện khác nữa? Tôi không
biết sao ngài có thể chịu đựng được nó. Hay ngài thật sự chỉ quen cầm vậy
thôi?"

Sự thân thiện của nàng thật sự là điều bất ngờ bởi vì nó không phù

hợp, và Casper không biết nàng đang nghĩ cái gì. Chẳng lẽ nàng định sẽ
tiếp tục nói chuyện kiểu như thế như là một cuộc đối thoại mang tính- ờm-
văn minh?

Tờ báo vẫn đang nằm trong tay, chàng bước dài tới cửa sổ và nhìn

xuống đường. Họ đã ở đây bao lâu rồi? Lẽ ra thì đám nhà báo đã nên tìm
thấy họ rồi chứ: "Ta đã lệnh cho người tìm em đấy."

"Thật vậy ư?"- Khuôn mặt nàng sáng lên, như thể là chàng đã cung

cấp cho nàng một tin tốt lành nào đó- "Vậy mà tôi nghĩ- Ờ, tôi đã cho là
ngài đã quên tôi rồi chứ."

"Thật là khó cho ta để quên được em"- Chàng thốt lên- "Khi mà tên

của em cứ xuất hiện dày đặc trên các tờ báo hàng ngày trong hai tuần vừa
qua."

"Ồ."- Nàng hơi thất vọng, điều đó được biểu hiện qua màu sắc nhợt

nhạt của đôi gò má và đôi mắt ảm đạm của nàng, như thể là nàng đã mong
chờ vào một lý do khác- "Công chúng thật là đáng sợ, phải không? Đó là lý
do vì sao tôi đã không ở nhà của mình. Tôi không muốn họ tìm ra tôi."

"Dĩ nhiên là thế rồi. Điều đó sẽ càng làm mọi chuyện thêm rắc rối và

tồi tệ, đúng không?" Chàng đợi nàng suy sụp và thú tội, nhưng thay vào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.