CÓ MỘT LOẠI YÊU AI DÁM NÓI - Trang 7

Có người nhớ lại đó là một chàng trai tuổi còn trẻ, từ phía nam tỉnh Lâm

Tú vội vã đuổi theo, nhảy xuống xe việt là xem xét bản đồ trong lều trại chỉ
huy cứu viện luôn, sắc mặt u ám giống như mưa gió sắp đến.

“Anh ta… sẽ không tự mình lái xe đi tìm chứ?” Có người lắp bắp nói,

“Người dẫn anh ta đến đâu? Người đâu?”

Trong thành Ma quỷ đầy những mỏm đá lớn hình thù kỳ quái, màu nâu

vàng, bị ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn quét qua, lại mang một loại rỉ sắt
màu đỏ. Đỗ Vi Ngôn biết rõ lúc này cô không thể nằm ở dưới những mỏm
đá râm mát. Những tầng trầm tích chưa thành đá lẳng lặng đứng sừng sững
này nhìn như vô hại, nhưng một khi sụp đổ, có lẽ chỉ cần trong nháy mắt.

Cô cảm thấy môi mình đã rạn nứt, có một giọt máu ứa ra, trong nháy mắt

đã bị nhiệt độ cao nơi sa mạc làm bốc hơi, chỉ kết thành lớp rất mỏng trên
môi, còn hiện ra những vẩy máu tanh.

Chẳng lẽ thật sự sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao? Cô mệt mỏi nghĩ, khóe

môi khe khẽ động, môi lại tiếp tục rách ra đau đớn. Cô chậm rãi ngồi
xuống, cát sỏi dưới thân mình nóng bỏng đáng sợ, cách một lớp vật liệu
may mặc, da thịt chính mình dường như bị nướng chín cả… Cô không hề
hoài nghi rằng thật sự sẽ có người bị phơi nắng thành thịt khô ở nơi đây.

Mà lúc này, còn sót lại một cọng rơm lót trên lưng lạc đà.

Không, không phải là rơm. Là một con rắn thôi.

Tạo hóa lúc nào cũng thần kỳ như thế, tại đây, trong hoàn cảnh tàn khốc

này, cũng có loài động vật sinh mệnh ngoan cường sống sót, bất cứ lúc nào
cũng có thể hướng về phía người quấy nhiễu nhe răng nanh ra .

Nơi nó nằm cách chỗ chính mình hai ba thước, đầu rắn ngóc lên cao cao,

lưỡi dài nhỏ giữa đầu rắn phun ra nuốt vào, giống như là một dụng cụ tinh
vi. Đỗ Vi Ngôn nhớ lại những cách cấp cứu thường biết, cô muốn trấn tĩnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.