CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 101

TRONG GẶP GỠ ĐÃ CÓ MẦM LY

BIỆT

Ð

ã giẫm hai chân trên trái đất, dù khác màu da, dù tồn tại ở chân trời

góc biển nào, trong tình cảm con người cũng đều có những điểm giống
nhau. Một trong những nỗi khổ tâm là phải sống xa người mình yêu. Phải
gạt lệ tiễn người đi trong cách biệt ngàn trùng. Đọc Quốc văn giáo khoa thư
thấm thía với câu: “Ôi! Cái cảnh biệt ly sao buồn vậy?”. Buồn quá đi chứ?
Con xa mẹ, vợ xa chồng, anh xa em, người tình xa người tình... Chỉ cần
nghĩ đến đó, lòng đã quặn thắt rồi sụt sùi giọt lệ sầu, giọt lệ thảm.

Vâng, có buồn mới nhớ, có thương mới mong.
Nhớ mong ngong ngóng từng ngày, tự trong lòng réo rắt các cung bậc

tình cảm. Ngày xưa, lúc người yêu ra chốn sa trường, người chinh phụ bùi
ngùi nhìn theo vó ngựa khuất dần sau ngàn dâu, thốt lên: “Ngàn dâu xanh
ngắt một màu/ Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?”.
Khó có thể cân đong,
đo đếm cụ thể lòng thương nỗi nhớ giữa người đi kẻ ở. Trên đời này, có
một ai thoát ra ngoài tình huống đó không? Tôi dám quả quyết rằng không.
Do đó, không phải ngẫu nhiên thi sĩ Xuân Diệu khái quát:“Hoa nở để mà
tàn/ Trăng tròn để mà khuyết/ Bèo hợp để chia tan/ Người gần để ly biệt”.

Nói cách khác “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”, đã là một quy luật tự

nhiên, cho dù đã thề nguyền ăn đời ở kiếp nhưng biết đâu sẽ có lúc chia tay
tạm thời; hoặc vĩnh viễn xa nhau. Vậy, phép ứng xử khôn ngoan mà cũng
bản lĩnh nhất, phải là sự chấp nhận chăng? Chắc hẳn nhiều người đồng tình
với suy nghĩ này.

Anh bạn tôi là một doanh nhân thành đạt, anh thường xuyên đi công

tác xa nhà, có lúc đi cả nửa tháng là chuyện thường tình. Khoảng thời gian
ấy, tình cảm vợ chồng nhợt nhạt dần? Anh cười khà khà: “Mặn nồng hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.