CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 103

tự hủy hoại thân xác; có kẻ điên cuồng, không làm chủ được bản thân đã
sát hại người mà mình đã từng yêu dấu...

Việc làm tồi tệ ấy, có ích gì?
Nói thì hay lắm, thú thật, trước kia tôi cũng đã có thời gian không

thoát ra cái vòng lẩn quẩn đó. Nhưng rồi, nhờ đọc mẩu chuyện này, tôi đã
thay đổi suy nghĩ: Ngày nọ, có một kẻ chán đời đến tột cùng, có thể do vợ
bỏ; hoặc tình nhân vừa đi lấy chồng; hoặc vừa mất con... Anh ta đứng trên
cầu nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, và quyết định lao xuống bởi
không thể chịu đựng nổi nỗi đau giằng xé từng phút giây.

Bỗng dưng, ngay lúc đó, có bà lão ăn xin khốn khổ bước đến bên

cạnh, chìa tay xin giúp đỡ. Không một chút chần chừ, anh ta đưa luôn cái ví
dày cộm: “Cụ hãy giữ lấy, cháu sắp về thế giới bên kia nên không cần đến
số tiền lớn này nữa”. Bà cụ lắc đầu: “Cám ơn cháu. Dù nghèo đói, không
chốn nương thân, phải ăn xin nhưng lão không muốn nhận lấy sự bố thí của
một kẻ hèn nhát”.

Nhìn bà cụ bỏ đi, anh chàng chán đời như bừng tỉnh.
Sự bừng tỉnh này, có thể là lúc người ta đã nhìn ra quy luật tự nhiên

trong đời sống. Do không thể cưỡng lại được một khi đối mặt, cách tốt nhất
hãy chấp nhận. Để từ đó, có suy nghĩ, nhận thức khác phù hợp hơn với
những gì đang diễn ra. Nếu đã biết: “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt” thì
sự việc đã xảy ra cũng là lẽ tất yếu. Thái độ tích cực đó, giúp ta thoát khỏi
ám ảnh của “bóng ma” quá khứ để mạnh dạn lật sang một trang mới. Và
bắt đầu, bước tới.

Kìa, “nắng xuân về trên muôn hoa, nắng xuân về tươi thắm mọi nhà”,

sao ai đó lại còn chần chừ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.