CÓ MỘT MẦM HOA ĐÃ NHÚ DƯỚI TRO TÀN - Trang 105

trong cảm giác âu lo tột cùng, họ luôn nguyện cầu một phép lạ thần kỳ có
thể đưa người thân quay trở về, chứ không dám nghĩ, dù chỉ trong thoáng
chốc một điều tệ hại nhất có thể đã xảy ra.

Có lẽ điều đớn đau, trông ngóng tột cùng nhất trên đời vẫn là lúc

người mẹ canh khuya thao thức đợi chờ con, vợ chồng đợi nhau, con chờ
bố mẹ. Đường bay đang bất trắc, sao giờ này người của mình chưa về, có
thể gặp tai nạn gì trên con đường tăm tối kia chăng? Và làm sao có thể
chống chọi lại tai ương đè ập xuống đầu? Chỉ nghĩ đến đó, tiếng thở dài đã
sườn sượt một nỗi niềm bi thảm.

Khủng khiếp nhất của sự chờ đợi là lúc giây phút phải đón nhận thông

tin xấu nhất, thông tin mà trong đầu họ dù có thoáng nghĩ đến cũng cố gắng
xua đuổi, không dám nghĩ có thật trong đời. Vậy mà, điều đó đã đến.
Không bàn cãi, không tranh luận nhằm trả lời câu hỏi tại sao, họ nuốt
ngược nước mắt vào lòng; hoặc trào ngược ra khỏi mí để gào lên những
tiếng kêu thương và chấp nhận điều bi thảm nhất đã xảy ra. Cả một bầu trời
tăm tối đã ập xuống ngay trước mắt. Cảm giác mất mát của bất cứ ai cũng
buồn thảm, cũng nặng như đá tảng đè nặng trong tâm trí lẫn thể xác, tưởng
chừng như không thể gượng dậy nổi.

Nhà văn Tô Hoài có truyện ngắn Ông giăng không biết nói, đại khái

anh chàng kia hay tin người yêu đi lấy chồng, lúc tuyệt vọng đã đến bên cái
giếng làng: “Lúc ấy hai tay gã đã vừa với tới nước và lưng gã đã tuồi
xuống khỏi thành đá, mà hai bàn chân không thể là hai cái móc nữa. Thế là
gã lăn xuống giếng sâu. Một bàn chân hất rơi theo cả một tảng đá. Hai
tiếng, người và đá rơi tũm vào nước, giống như nhau. Róc rách một cái.
Rồi im. Cánh đồng mông mênh ánh trăng
”. Nếu lúc ấy, chàng trai làm chủ
được mình thì đã không kết thúc cuộc đời một cách lãng xẹt. Cái chết ấy vô
nghĩa, vì cô gái vẫn lên xe hoa như thường. Nếu lúc ấy, chàng trai nghiến
răng: “Thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người/ Cầm bằng như
không biết mà thôi/ Lá thu còn lại đôi ba cánh/ Đành lòng cho nước cuốn
hoa trôi”
ắt sẽ có sự lựa chọn khác. Lúc ấy, những lời động viên, an ủi,
chia sẻ của người xung quanh cần thiết vô cùng, cũng tựa như hớp nước
trong lành cho kẻ chết khát trên sa mạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.